ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 71

thấy bao giờ, và ngọn lửa trắng là do ánh mặt trời rọi chiếu trên những tấm
kiếng cửa sổ.

Không cần nói ra nhưng cả hai chúng ta đều hiểu: Đây là ngôi nhà sót

lại của thời đại Bất khả Luận bàn. Muôn cây đã bảo vệ nó chống chọi với
thời gian và thời tiết, với những con người vốn có ít lòng khoan dung hơn
cả thời tiết và thời gian. Quay sang Kim Nhân chúng ta hỏi:

"Ngươi có sợ không?"

Nhưng họ đã lắc đầu. Thế là hai chúng ta cùng bước tới, khẽ đẩy cửa và

cùng bước vào bên trong ngôi nhà của thời đại Bất Khả Luận bàn.

Chúng ta sẽ cần nhiều ngày, nhiều năm nữa để quan sát, học hỏi và hiểu

hết những thứ trong ngôi nhà này. Hôm nay chúng ta chỉ có thể nhìn, và cố
tin vào mắt mình. Chúng ta kéo các tấm rèm cửa sổ nặng trịch sang và thấy
các gian phòng không lớn lắm, chúng ta nghĩ không thể có hơn hai mươi
người từng sống ở đây. Chúng ta thấy lạ lùng làm sao khi người ta được
phép xây những căn nhà chỉ dành cho chưa tới hai mươi người.

Chúng ta chưa bao giờ thấy những gian phòng có nhiều ánh sáng đến

vậy. Những tia nắng mặt trời nhảy múa trên vô vàn màu sắc, nhiều màu
lắm, nhiều hơn chúng ta có thể tưởng tượng được, vì chúng ta chưa bao giờ
được thấy nhà có màu gì khác hơn màu trắng, nâu và đen. Trên tường có
những miếng kiếng lớn, nhưng cũng không phải là thủy tinh, vì khi nhìn
vào đó chúng ta thấy hình hài của mình cùng những thứ khác ở sau lưng
chúng ta, nó giống như một mặt hồ phẳng lặng. Có nhiều thứ chúng ta chưa
bao giờ thấy và cũng không hề biết sử dụng. Và những quả cầu thủy tinh thì
ở khắp nơi, phòng nào cũng có, những quả cầu với mấy cọng dây kim loại
bên trong, giống như cái chúng ta đã gặp ở trong đường hầm.

Chúng ta tìm thấy một phòng ngủ, và chúng ta đứng ngây người ngắm

nó. Vì đó chỉ là một căn phòng nhỏ với chỉ hai giường ngủ bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.