ÁO CƯỚI - Trang 172

nhìn Lạc Hi mà không dám tin những điều mình vừa nghe, trong làn sương
mờ ảo, trước mắt cô như hiện ra một vòng tròn, có anh, có cô…

“Anh đến đây, trước khi em vẫn chưa lấy anh ta, để cầu hôn em.”

Nắm lấy cổ tay cô, Lạc Hi kéo cô về phía anh! Đôi mắt anh đen láy,

bờ môi trắng nhợt đã mất đi nụ cười dịu dàng xinh đẹp. Bàn tay anh nắm
chặt lấy tay cô, bàn tay nóng bỏng tha thiết, hơi thở tắc nghẽn tuyệt vọng
bao trùm lấy cô, trong phút chốc, trái tim Hạ Mạt lại như bị cứa bởi con
dao sắc lạnh!

Cuộc sống như vậy…

Lại không thuộc về cô sao…

Doãn Hạ Mạt cắn chặt môi, cô cố gắng dùng sức gỡ tay Lạc Hi ra, đau

đớn khẽ thét lên:

“Anh điên rồi sao?”

“Chắc vậy…”

Giọng nói Lạc Hi trống rỗng.

“Hạ Mạt, anh vốn dĩ không định đến đâu, bởi vì anh biết… anh đến

chẳng qua cũng là tự chuộc lấy nhục nhã mà thôi… nhưng tối qua anh nằm
mơ…”

“Mơ thấy… anh đã chết.”

Ánh nắng mùa thu sáng lóa mắt.

Bầu trời xanh thẳm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.