ÁO CƯỚI - Trang 273

hồi ức xót xa kia lại không buông tha cho anh. Hai hàng mi đen nhánh lại
nhắm nghiền, từng cơn đau mãnh liệt đến tê dại quẫy đạp mãnh liệt trong
đáy lòng, Lạc Hi như bị từng ngọn sóng buốt giá đánh bật trở về nơi đêm
sâu thẳm.

“Lạc Hi…”

Khiết Ni lo lắng gọi nhỏ.

Sau mấy ngày ròng rã hôn mê, vài giờ trước đây Lạc Hi đã tỉnh lại.

Khiết Ni còn chưa kịp khóc vì niềm vui cực độ thì các bác sĩ lại thông báo
cho cô và Thẩm Tường hay rằng ý chí tồn tại của Lạc Hi rất thấp, như vậy
sẽ rất bất lợi cho việc phục hồi các chức năng hoạt động của các bộ phận cơ
thể. Vả lại, nếu không nghĩ cách để anh trấn tĩnh lại, cứ cho là lần này thoát
khỏi nguy hiểm, rất có khả năng Lạc Hi sẽ lại chọn việc tự vẫn.

Thẩm Tường nhìn sắc mặt mỏi mệt tiều tụy của Lạc Hi, cô điều chỉnh

lại hơi thở, nén chặt nỗi chua chát trong lòng, giọng nói cô bình thản:

“Doãn Hạ Mạt và em trai cô ấy đều đến thăm anh, anh còn nhớ

không?”

Những ngón tay trên giường khẽ run lên một tí.

Hình như lần đó trong màn sương dày đặc, anh đưa tay ra mà không

nhìn thấy được những ngón tay, cô ấy đã xuất hiện trong nháy mắt, anh còn
chưa kịp cất tiếng gọi, cô đã như cái bóng mờ ảo tan biến luôn…

Cô ấy có đến thật không…

Không phải là ảo giác chứ…

Tại sao vẫn đến thăm anh… không phải cô ấy hoàn toản không quan

tâm đến anh sao… người cô ấy yêu… là Âu Thần… cô ấy đã lấy Âu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.