em mỗi ngày một phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ
trong làng giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không
có cách nào bắt em đi được đâu”.
“Chị…”
Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu
cậu rồi nói:
“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước
xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi
qua ban công, Âu Thần dừng bước.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp.
Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn
quàng cổ vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi
khắp cơ thể cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến lạ thường. Mãi
đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng
tỉnh thoát khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.
“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”
Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.
“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như
thể cảm thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như
chuyện trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi
mỏng, vì thế em muốn đan trước một chút”.
“Trước lúc phẫu thuật em bị ốm một thời gian dài, sau ca phẫu thuật
lại làm việc không ngơi nghỉ, khăn quàng cổ không đủ ấm có thể mua cái