“Anh quên rồi sao, em rất cảm kích anh, vì có anh, mới giúp cho Tiểu
Trừng có cơ hội sống tiếp. Vả lại, bây giờ em đã là vợ anh, chúng ta là
người một nhà.”
“Người nhà với nhau nên giúp đỡ yêu thương nhau mới phải, chuyện
trước kia cứ để cho nó qua đi, con đường sau này chúng ta phải đi vẫn còn
rất dài.” Doãn Hạ Mạt múc cái bánh trôi cuối cùng đổ vào bát Âu Thần, cô
nói, “Dù đã ăn tối rồi, nhưng lâu rồi có khi cũng đã ngon ngót, ăn nhiều
một chút nhé?”.
Đợi Âu Thần từ từ ăn hết, Doãn Hạ Mạt dọn bát và thìa bỏ vào khay,
chỉ để lại ly sữa trên bàn, cô đứng dậy, cười với Âu Thần và nói:
“Em không làm phiền anh nữa, nhớ đừng làm việc quá khuya, trước
khi đi ngủ nhớ uống ly sữa sẽ ngủ ngon hơn.”
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, lúc bước đến cửa
phòng, cô lại quay đầu nhắc nhở Âu Thần lần nữa, “Nhớ không được thức
quá khuya đấy nhé, em sẽ đến kiểm tra đó”.
Sau đó cô mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Phòng đọc sách lại trở về không gian tĩnh mịch.
Âu Thần chăm chú nhìn ly sữa, ngón tay bất giác nắm chặt chiếc cốc
thủy tinh trong tay, hơi sữa ấm giống như thể hơi ấm dịu dàng của cô vẫn
còn quanh quẩn đâu đây.
Người một nhà… cô và Tiểu Trừng vĩnh viễn là người thân của nhau,
giữa anh và cô lại không hề có chút huyết thống, khi Tiểu Trừng mang tờ
giấy ly hôn đã có chữ ký đưa cho cô, có lẽ anh và cô sẽ không thể tiếp tục
là người một nhà nữa…
Và lại còn có người đó nữa…