ÁO CƯỚI - Trang 337

sau vẫn đứng nhìn, cuối cùng ánh mắt của Lạc Hi cũng rời khỏi khuôn mặt
cô, gượng cười đưa tay nắm lấy va li.

“Không, không cần…”

Doãn Hạ Mạt lùi lại phía sau, nhưng giọng nói cô ngừng hẳn, cô nhìn

về phía cánh tay nắm chặt quai va li của Lạc Hi.

Tay Lạc Hi cứng đờ.

“Xin lỗi, là anh quá đường đột… nếu như anh đưa em về, có người sẽ

tức giận, anh bây giờ, đã không thích hợp…”

Doãn Hạ Mạt giống như không nghe thấy Lạc Hi nói gì, chỉ đứng

sững nhìn cánh tay anh. Anh nhìn theo ánh mắt cô, trên cổ tay, vết thương
khiến người ta phải kinh sợ vẫn còn màu đỏ tươi, Lạc Hi ngớ người vội
vàng dùng tay áo che đi, anh nói:

“Xin lỗi, đã làm em phải sợ.”

“Không cần phải nói xin lỗi với em.” Doãn Hạ Mạt trong lòng thấp

thỏm, đôi môi tái đi, “Người nên nói xin lỗi phải là em, không phải anh”.

“Nhưng mà, anh đã làm sai rất nhiều chuyện.” Giọng nói anh như

cùng những bông tuyết bay vào trong đêm tối, nhẹ nhàng mà trong trẻo,
“Anh luôn không tin em, đã nhiều lần em lên tiếng giải thích, anh đều cố
chấp cự tuyệt em, thậm chí còn cố ý dùng cái vụ tai tiếng của anh với Thẩm
Tường để làm tổn thương em, nói lời chia tay với em, trong dạ tiệc tối hôm
đó, đã cố tình công kích quật ngã em…”.

Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt chăm chú, trong ánh mắt anh tràn ngập sự

đau khổ hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.