Âu Thần gắp thịt bò vào bát Hạ Mạt và nhìn cô ăn.
“Nhưng ba người ăn vẫn chưa vui.” Doãn Trừng cười nói, “Chị à, chị
phải cố gắng, sau này lúc ăn cơm em muốn tự tay đút cho cháu em, có trẻ
con nhất định sẽ vui hơn nhiều…”
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng cười ấm áp, dường như viễn
cảnh tốt đẹp đang diễn ra trước mắt, dường như có thể vĩnh viễn sống một
cách vui vẻ và hạnh phúc.
***Ngày qua ngày, chớp mắt mùa đông lạnh lẽo đã qua đi, ngày dài ra
và đêm dần ngắn lại. Hoa đỗ quyên trên bệ cửa đến kỳ lớn rất nhanh, những
đóa hoa màu tím sen đang nở rộ chen chúc trong đám lá xanh um.
Doãn Hạ Mạt đến phòng làm việc của bác sỹ, Âu Thần có chuyện phải
đi không có ở đây. Trong phòng bệnh chỉ có Doãn Trừng và Trân Ân. Doãn
Trừng ngồi tựa đầu vào đầu giường, chăm chú ngắm nhìn hoa đỗ quyên
trên bệ cửa, cây bút chì trong tay nhẹ nhàng phác thảo lên quyển sách.
“Nghỉ tay chút đi, cậu đã vẽ nửa tiếng rồi đấy.”
Trân Ân rót một ly nước nóng nhẹ nhàng đặt lên đầu giường, cô đau
lòng nhìn Doãn Trừng , sắc mặt cậu tái nhợt một cách lạ thường, hơi thở rất
yếu, bàn tay yếu ớt cầm bút chì ngừng lại, nhắm mắt ngưng một lát mới có
thể tiếp tục vẽ.
“Chỉ còn chút nữa là hoàn thành rồi.”
Doãn Trừng cười và tiếp tục chăm chú vẽ. Hoa đỗ quyên nở rộ trên
trang giấy, Hạ Mạt tay cầm bình tưới nước quay đầu lại nhìn cậu mỉm cười,
cây bút chì nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Hạ
Mạt.