ÁO CƯỚI - Trang 434

gào thét kêu cứu một cách đau thương và tuyệt vọng…”

“Phịch…”

Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.

“Cho dòng điện mạnh thêm.” Bác sỹ la lên.

“Phịch…”

Cơ thể gầy guộc mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại

rơi trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên
một đường gạch thẳng ngang không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…

“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”

Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông

hoảng hốt, đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh, giọng nói của ông như
sợi xơ bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.

Ánh nắng vàng lặng lẽ chiếu rọi vào phòng họp, Đào Thục Nhi bỗng

cảm thấy có điều gì bất thường, khi quay đầu lại, cô giật mình!

Doãn Hạ Mạt vốn dĩ lúc đầu chỉ ngồi đờ đẫn tại một chỗ, lúc này lại

giống như lên cơn bệnh nặng. Sắc mặt cô trắng bệch như người chết, hai
hàng lông mi đen tự nhiên rung lật bật, toàn thân run lên như thể cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.