Rất lâu sau, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hi chuyển từ chiếc áo cưới
hướng qua cái thân hình mỏng manh của Doãn Hạ Mạt đang bị đám phóng
viên như hổ sói bao vây.
Đã không còn liên quan đến anh nữa rồi…
Khi Hạ Mạt lựa chọn con đường bước ra khỏi cuộc đời anh, khi Hạ
Mạt chọn chiếc áo đó để chuẩn bị làm đám cưới với Âu Thần, có lẽ cô ấy
không muốn gặp lại anh. Trong đầu Lạc Hi như có một Lạc Hi khác lạnh
lùng cất tiếng nói, Lạc Hi, cậu cho rằng bây giờ cậu ra đó giúp đỡ cô ấy thì
cô ấy sẽ cảm kích cậu hay sao…
Làm gì có chuyện.
Cô ấy sớm đã loại bỏ cậu ra khỏi trí óc rồi…
Doãn Hạ Mạt chỉ muốn nhanh chóng đưa Tiểu Trừng ra khỏi nơi này!
Một tay Doãn Hạ Mạt nắm chặt tay Tiểu Trừng, như gà mẹ bảo vệ con
mình ở phía sau, một tay cô dùng hết sức cố gắng thoát khỏi đám phóng
viên đó, cố gắng liều mình chen vào khe hở giữa những phóng viên càng
lúc càng vây chặt, Doãn Trừng bị chèn ép khiến hơi thở trở nên gấp gáp,
cậu tránh không kịp suýt nữa bị xô ngã!
“Tiểu Trừng, cẩn thận…”
Doãn Hạ Mạt vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, lập tức xoay người đỡ lấy
Doãn Trừng. Doãn Hạ Mạt không nhịn được nữa nghiêm giọng khẽ quát
đám phóng viên, “Các người tránh ra!”.
Trong cảnh tượng hỗn loạn ấy, một tiếng nói uể oải vang lên…
“Hôm nay mọi người đến không phải là để phỏng vấn tôi hay sao? Tại
sao lại làm phiền cô ấy vậy chứ?”