“Cô Doãn, thời gian tiến hành lễ cưới của cô và Thiếu gia Tổng giám
đốc Tập đoàn Âu Thị có vì chuyện thân thế của cô gần đây bị tiết lộ mà
phải thay đổi không?”
“Cô Doãn…”
Đám phóng viên làm sao có thể cam lòng để cho Doãn Hạ Mạt bỏ đi
như vậy, họ ùa tới chắn trước mặt cô.
Quản lý cửa tiệm cưới và Tiểu Lục ngây người ra trước cảnh tượng
đột ngột hỗn loạn trước mắt họ.
Thẩm Tường lạnh lùng đứng quan sát Doãn Hạ Mạt đang hoang mang
lo lắng khi bị các phóng viên bao vây, Thẩm Tường khinh bỉ nhất là những
loại đàn bà con gái như thế, không biết phấn đấu bằng chính đôi tay của
mình mà chỉ luôn muốn dựa dẫm vào người đàn ông. Mà những cô gái hám
lợi như vậy, chịu một ít trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Chiếc áo cưới trắng muốt.
Bề mặt lụa mềm mại của chiếc áo phát ra một ánh hào quang lạnh lẽo,
trông giống như đang mỉa mai chế giễu, cô ấy muốn lấy chồng, cô ấy thật
sự là sắp tổ chức đám cưới rồi, cô ấy nhất định sẽ từ bỏ anh, cô ấy cứ lạnh
lùng bình tĩnh như thế mà nhìn anh rời khỏi, lẽ nào, anh vẫn muốn dối
mình, dối người để rồi nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang đùa giỡn với anh hay
sao?
Lúc chiếc áo cưới của cô xuất hiện trước mặt Lạc Hi.
Máu trong tim anh như chảy đi hết, trái tim dường như đã bị khô cạn
chỉ còn lại một hang động tối om, một luồng khí nhẹ nhàng thổi vào tỏa
khắp bốn bề trống trải, im lặng và tối tăm, cái gì cũng đều không có, giống
như sự yêu tĩnh của cái chết.