ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 177

– Em nói đúng đó, không thể ăn mặc như thế được. Chúng ta có thể tìm

ra một thứ gì đó phù hợp với cô ấy ở cửa tiệm của em.

– Cháu không có đủ tiền để mua những chiếc váy áo đó đâu ạ, - tôi nói

trong trạng thái hốt hoảng.

– Đừng lo, tôi sẽ trả mà, - ông bác Sándor trấn an. - Đi nào, Miranda, đi

và nhìn thấy cuộc đời, thứ mà cô đã nói với tôi là cô chẳng biết gì về nó cả.

– Còn chúng mình thì lại biết rất nhiều, người yêu của em nhỉ, - Eunice

nói, ngoắc cánh tay mình vào cánh tay của người tình và nhìn tôi với gương
mặt của một con mèo Ba Tư.

– Hãy tìm thứ gì đó thật đẹp dành cho một cô gái trẻ nào, - bác Sándor

vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh. - Tốn bao nhiêu không thành vấn đề.
Eunice, tùy em chọn đấy.

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào cửa hàng quần áo thời trang do

Eunice quản lý trên phố Seymour, cửa hàng trước giờ tôi vẫn đi ngang qua
mà không hề để ý. Của hàng nằm ngay trên đường tôi đi đến một nơi nào
đó quan trọng hơn, tôi không hề ngó đến nó và không nhận ra hàng đoàn
những quý bà quý cô giàu có lũ lượt tấp nập ra vào cánh cửa kim loại chạm
trổ.

Eunice đang trổ đúng sở trường của mình.
– Bộ này trông rất đáng yêu đối với cô gái này đấy! - Eunice nói, các

ngón tay lướt một cách thành thạo qua nhũng giá treo đồ và nhanh như cắt,
lấy ra một chiếc váy áo tơ tằm màu xanh lá cây. - Bộ này sẽ hợp với mắt
của cô ấy và nó có sắc lấp lánh dễ chịu. Không quá phô trương lòe loẹt.

– Đẹp lắm - ông bác Sándor thốt lên khen. - Mặc thử đi, nhanh lên nào!
– Thế còn giày thì sao? - Eunice hỏi tiếp sau đó - Không thể mang giày

đế mềm như thế. Cô có đôi nào ở nhà không?

Ở dưới gầm giường, trong một cái hộp, vẫn có một đôi giày đế làm bằng

da rắn màu đỏ mà tôi mới chỉ mang duy nhất có một lần vào cái đêm
Alexander chết. Tôi không thể nào quên được cái cách anh cứ tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.