ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 40

Đến tuổi thanh niên tôi đã có ý thức về bản thân và bắt đầu tự ngắm

mình trong những ô cửa sổ của các cửa hàng trên đường đi học về. Tôi bắt
đầu quan sát những người khác, lẫn trong đám đông hay đứng riêng từng
người một, và học được cách hòa vào phần còn lại của thế giới loài người.
Tôi dè dặt kết thân với những đứa con gái trong trường, những đứa bơ vơ
lặng lẽ, và gia nhập một nhóm siêng năng học tập thường đến rạp chiếu
phim Academy trên phố Oxford vào cuối tuần để xem những bộ phim nói
đủ thứ ngoại ngữ mà chúng tôi đang học. Sau đó, chúng tôi ra Soho uống
một tách cà phê sủi bọt. Rồi tôi về nhà ở Benson Court nơi bố mẹ tôi đang
ngồi xem những chương trình giải trí nhẹ nhàng, những chương trình đố
vui, những bộ phim nhiều tập sướt mướt hay những tập phim hài dài nửa
tiếng trên ti vi với một khay đồ ăn khuya để trên đùi. Những chương trình
chính luận nghiêm túc tuyệt nhiên không phải là lựa chọn của họ.

Mẹ tôi sinh ra đã bị chân cao chân thấp. Tôi chưa bao giờ thấy bà rời cây

gậy nâu và cái áo chẽn vải nỉ màu nâu do bà tự may ‘để giữ ấm lưng’. Một
hôm, trên đường từ trường về nhà, tôi thấy bà đang cố băng qua Đại lộ
Marylebone, gần quán rượu, khi mật độ xe cộ rất cao. Bà không nhìn thấy
tôi. Trong khi bà đang bồn chồn chờ cho những chiếc xe con và xe tải chạy
chậm lại, chống cây gậy xuống lề vỉa hè, chuẩn bị xuống thấp một chút thì
bỗng nhiên, một con chim sẻ đậu ngay xuống đầu bà. Chắc hẳn là mẹ tôi
cũng cảm nhận được những cái móng bấu vào đầu mình nhưng bà không la
lên. Bà chỉ đưa tay lên và chạm những ngón tay vào đôi cánh khô lạnh của
nó. Con chim chẳng hề hoảng sợ bay đi hay thử mổ vào mắt bà. Nó chao
lượn một lát, cách vài tấc trên mái đầu nâu sẫm của bà, rồi bay đi, để lại
một cục phân trắng nhỏ xíu trên tóc bà.

Cảm thấy xấu hổ khi phải đi về nhà, tay quàng tay, với một người đàn bà

có phân chim trên đầu; một người đàn bà không chỉ có phân chim mà còn
cả một cây gậy gỗ nặng trịch với một đầu bịt cao su; một người đàn bà nắm
lấy cánh tay con gái rồi khoặc tay mình vào đó một cách tự động vì bà nghĩ
đó là cách mẹ và con gái cùng đi dạo phố, để thể hiện tình cảm - không
muốn bị người ta nhìn thấy là đang đi với mẹ mình, tôi quay ngược lại dọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.