ẢO LINH KỲ - Trang 9

Phượng Trung Long cười khẩy. "Nghề nghiệp" của chàng, lúc nào mà

chẳng có nạn đổ máu rình rập? Đã bao nhiêu lần đối đầu với nhân sĩ võ lâm
hai phái chính tà, thương tích trên người có lẽ không ít hơn số trâm thoa cài
tóc Tiết Oanh Oanh dùng từ bé đến giờ.

Nửa đêm, Tiết Oanh Oanh giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gió mưa.

Phượng Trung Long mệt nhọc vì nhiều ngày đi đường, đang ngủ say như
chết. Nghe gió luồn vào, Riết Oanh Oanh khoác áo, bước đến bên cửa sổ.
Căn nhà cũ kĩ, cửa sổ xiêu vẹo, nàng định đóng cửa lại cho khít nhưng gió
mạnh cứ thổi bật cánh cửa, giấy dán cửa cũng suýt bị thổi tung.

Ngoài kia, hồ Chiêu Dương chìm trong mưa gió mịt mùng. Gió to

mưa lớn xối xả, ánh chớp loang loáng như những con rắn tung hoành khắp
bầu trời. Dưới ánh chớp sáng, trên mặt hồ có con thuyền đơn độc với một
bóng người mặc áo tơi đang ngồi câu cá. Người ấy ngồi cứng đơ như pho
tượng đá. Tiết Oanh Oanh sửng sốt, ngỡ mình ngái ngủ hoa mắt. Nàng cố
nhìn kĩ, thì thấy đúng như thế, thậm chí còn thấy cả cần câu của người ấy...
không mắc dây câu!

Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu, thì sẽ có người

phải chết bất đắc kỳ tử.

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai, Tiết Oanh Oanh sợ hãi kêu lên. Thì ra

là Phượng Trung Long.

"Đang gió mưa thế này, sao lại ra đây đứng? Lỡ bị cảm lạnh thì ta biết

ăn nói với phụ thân nàng ra sao?" Phượng Trung Long dịu dàng nói đùa.

"Long lang có nhìn thấy con thuyền nhỏ... và người mặc áo tơi

không?"

Phượng Trung Long nheo mắt nhìn ra xa. Chỉ có màn đêm với cơn

mưa ào ào đổ xuống. "Bao năm qua ta ngày ngủ đêm thức, luyện được khả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.