ÁO MƯA - Trang 23

“Hai! Thái-san, sau này mong anh giúp đỡ, A-Ri-Ga-Do."
Nàng đỏ mặt trả lời, song vẫn không quên cúi người 90 độ thi lễ.
Còn tôi, lần này lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Trí Hoằng, đưa phần này cho Ameko.”
Tín Kiệt cắt một miếng bánh gato, khóe miệng cong cong, chỉ về phía

Ameko, giọng nói cũng hạ thấp xuống.

Tôi không đoán nổi vì sao Tín Kiệt lại lộ vẻ thần bí như vậy, chẳng lẽ

định chơi tôi một vố?

Tôi buồn bực cầm miếng bánh gato, đưa tới cho nàng.
“Tiểu thư Itakura, mời dùng.”
“A-Ri-Ga-Do. Thái-san, anh cứ gọi em là Ameko.”
“A

┅A┅Ame┅┅”

“A me” suốt cả nửa ngày vẫn không biết nên đọc tiếp ra sao.
“A-me-ko. Ame nghĩa là “vũ” (mưa); Ko là “tử”, cho nên em là

Ameko.”

Nàng mỉm cười giải thích.
“Ameko, đã quen ở Đài Loan chưa?”
Dùng câu này để mở đầu, tuy lực thì chưa đủ nhưng tạm coi như hợp

tình hợp lý.

Nếu không thì hỏi cái gì? Chẳng lẽ hỏi sao cô ấy lại chạy tới Đài Loan

học tiếng Trung?

Câu đó chắc chắn đã bị hỏi tới phát phiền rồi, hơn nữa không khéo do

người ta ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm thôi.

“Mọi thứ đều rất tốt. Đài Loan là nơi rất tuyệt, em rất thích.”
“Khi nói chuyện với mọi người không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm, chỉ có điều đôi lúc em không hiểu được tiếng Đài.”
“Ở Đài Nam mà không hiểu được tiếng Đài thật cũng hơi phiền.”
Tôi lên tiếng phụ họa, nhưng sau đó lại chẳng biết nói gì.
Còn khi nói chuyện với tôi, Ameko luôn mỉm cười nhìn thẳng vào mắt,

chăm chú lắng nghe.

Sợ cô ấy nghe không hiểu cho nên tôi cố gắng giảm chậm tốc độ nói lại,

cũng bỏ đi những câu chữ tương đối tối nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.