ÁO MƯA - Trang 6

“Áo mưa của anh bị gió thổi bay mất lúc phơi ngoài ban công rồi.” Tôi

bất đắc dĩ trả lời.

“Bị gió thổi bay mất rồi à? Tiếc quá. Vậy làm sao anh về được đây?”
“Anh ở cũng gần đây thôi! Chạy nhanh một chút, chắc cũng không ướt

lắm đâu.”

“Thế... thế... thế anh có thể...” Đột nhiên nàng lại ấp a ấp úng.
“Có thể làm sao?” Tôi lúng túng hỏi lại.
“Anh có thể mặc áo mưa của em không?”
Giọng nói của nàng bỗng trở nên rất nhỏ, nhất là lúc nói tới hai chữ “áo

mưa”, tới mức gần như không thể nghe thấy được.

“Không cần đâu. Em cũng cần về mà?” Tôi mỉm cười, khéo léo từ chối

lời đề nghị của nàng.

Trời mưa lớn như vậy, chẳng hề có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ ngừng.
Da mặt tôi có dày tới đâu cũng chẳng thể mặc áo mưa của nàng vào rồi

để nàng ở lại chỗ này!?

Nàng nghe câu trả lời của tôi xong, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng thất vọng.
Cứ như tôi vừa từ chối, không phải một chiếc áo mưa, mà là tâm ý của

nàng.

“Em sao vậy? Anh nói sai gì à?”
“Không có gì. Anh đừng có để ướt như chuột... A-no... chuột cái gì ý

nhỉ?”

“Nó gọi là chuột lột. Anh đã dạy em rồi mà, em quên rồi à? Lúc về phạt

viết ‘chuột lột’ mười lần.”

Tôi cất giọng bông đùa.
“Hai! Tuân lệnh. Lần sau đi học em sẽ nộp lại cho thầy, thầy Thái.”
Nàng mỉm cười. Vậy mới đúng, hiếm hoi lắm mới có một cơn mưa, nàng

nên vui lên chứ.

Nàng lấy ra chiếc áo mưa màu tím đỏ của mình, từ từ mặc vào.
Phảng phất như đang mặc một chiếc kimono đắt giá, từng cử chỉ của

nàng đều thật nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng mặc chiếc áo mưa đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.