ÁO MƯA - Trang 62

“Thật không? Vậy tết Nguyên Tiêu chính là đường ranh giới vui vẻ rồi?”
“Ranh giới vui vẻ? Ngữ pháp của em có vấn đề.”
“Không, ý em là nếu ngày tết rất vui vẻ, vậy sau Nguyên Tiêu sẽ không còn
vui nữa.”
“Không còn vui nữa? Ameko, em nói khó hiểu quá.”
“Không có gì, em nói linh tinh thôi mà.” Ameko lại khẽ mỉm cười.

Quảng trường của miếu Thổ Thành Thánh Mẫu đã chật ních người với
người từ lâu. Lúc này thị trưởng Đài Nam - Thi Trì Minh cũng vừa làm lễ
đánh trâu xuân xong.
(Tục đánh trâu xuân (ngày trước là trâu thật, sau đổi thành trâu giả sơn
màu vàng) đánh trâu để mùa màng tốt tươi, dân chúng sờ hoặc xoa được
vào trâu xuân là sẽ may mắn cả năm)

Mức độ chen chen chúc chúc của làn người, so với thời Bắc Tống của Âu
Dương Tu chắc chắn chỉ hơn không kém.
May mà ngắm pháo hoa là ngắm bên trên chứ không phải ngắm phía trước,
bởi vậy cũng không quá bất tiện.
Tiếng người cười nói huyên náo xen lẫn tiếng nổ của pháo hoa, nơi nơi
ngập trần không khí vui vẻ náo nhiệt.
Đỏ, vàng, xanh, lục, giữa bầu trời đen kịt làm nền, càng tô đậm thêm vẻ rực
rỡ.

“Anh xem, đẹp quá!”
Ameko chỉ lên pháo hoa bảy màu trên bầu trời.
“Ừ, đẹp thật.”
Tôi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, khi ánh mắt trở lại hai gò má bị nhuộm đỏ
bởi ánh sáng pháo hoa của nàng, cũng bật thốt lên tiếng khen đẹp.
“Pháo hoa nổ giữa bầu trời, thật giống mưa rơi!”
“Ừ, hơn nữa còn là một cơn mưa rực rỡ các sắc màu!”
Tôi lại ngẩng đầu lên, thưởng thức cơn mưa pháo hoa giữa bầu trời đêm.
Nhưng không khỏi thắc mắc, mưa pháp hoa trên bầu trời đẹp hơn?
Hay cơn mưa nhỏ bên cạnh tôi đẹp hơn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.