ÁO MƯA - Trang 65

“Hy vọng Mụ Tổ nương nương phù hộ.”
Ameko dựa vào người tôi, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.
“Ừm... Anh cũng mong rằng Mụ Tổ nương nương có thể giúp anh hoàn

thành tâm nguyện.”

“Anh cầu gì vậy?”
“Anh không thể nói. Vì nói ước vọng ra sẽ khó thành sự thật.”
“Vậy sao vừa rồi anh còn hỏi em?”
“Anh tưởng em cầu cho Nhật Bản tiếp tục giàu mạnh!”
Ameko ngạc nhiên ngây ra một lúc rồi cười nói:
“Anh thật giảo hoạt.”
Nhân lúc vui đùa đó, chúng tôi linh hoạt rời nhau ra. Cũng thuận thế né

tránh chuyện chia ly sắp diễn ra.

“Anh mua đèn lồng tặng em nhé!”
“Anh đừng tiêu pha vì em thế?”
“Giỏi thật nhé! Ngay cả từ ‘tiêu pha’ cũng đã biết dùng, xem ra anh dạy

giỏi thật.”

“Ha ha, Thái-san vốn là thầy giáo giỏi mà.”
Nếu đã sắp chia tay, tôi mong rằng mình có thể tặng Ameko một thứ,

cũng mong rằng sau này mỗi tết Nguyên Tiêu, thi thoảng nàng sẽ lại nhớ tới
tôi. Tôi bước tới một quầy hàng bên miếu, mua một chiếc đèn lồng hình con
heo màu đỏ. Năm nay là năm Hợi, đèn lồng hình heo màu đỏ trôn rất đáng
yêu, tuy rằng phần lớn hình dán trên đèn lồng là cậu bé bút chì.

“Thái-san, cám ơn, A-Ri-Ga-Do, thankyou."
“Đừng khách khí, coi như quà anh cám ơn cô giáo Itakura ‘ép học’!”
Ameko ôm chiếc đèn lồng hình con heo, mỉm cười vui vẻ.
“Đáng tiếc năm nay không phải năm con hổ.” Tôi nhìn hai chiếc răng

khểnh của Ameko. (Tiếng Trung răng khểnh là

虎牙 - hổ nha)

“Em giống hổ lắm sao?”
“Răng em như hổ, tính lại như heo.”
“Vậy còn anh?”
“Anh ngược lại với em, tính cách như hổ, hàm răng như heo.”
“Ha ha... Anh thật thích đùa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.