ẢO THIÊN THANH - Trang 122

Thanh bật cười nói giỡn.
Tại mợ đẹp nên Vĩnh mới bảo trợ mợ qua Mỹ phải hôn. Nếu mà mợ xấu
chắc Vĩnh không thèm nhìn hả?
Vĩnh lắc đầu nhè nhẹ.
Không phải đâu mợ... Vĩnh bảo trợ mợ qua Mỹ là vì thương hoàn cảnh của
cậu mợ. Hơn nữa là vì mợ hiền lành... Mợ giống như má của Vĩnh...
Thanh rơm rớm nước mắt vì câu nói của người cháu chồng. Vĩnh vừa nhắc
tới Đán, chồng của nàng. Người đàn ông này đang ở cách nàng nửa vòng
trái đất nhưng là một cái gì sừng sững ngăn không cho nàng đi quá giới hạn
dù lắm lúc nàng muốn phá bỏ mọi hệ lụy để chỉ mong thỏa mãn những khát
khao tình cảm của mình.
Mình đi chưa Vĩnh?
Thanh lên tiếng. Vĩnh cười hiền. Thanh cảm thấy lòng mình ấm lên vì nụ
cười của ông chồng giả.
Dạ... Mợ đưa đồ cho Vĩnh...
Thanh trao cho Vĩnh ba cái túi ny lông đầy quần áo và vật dụng lỉnh kỉnh.
Đậy cốp xe lại, bước tới mở cửa xong đợi cho Thanh ngồi vào ghế rồi Vĩnh
mới đi vòng qua bên kia. Ngồi vào ghế, seatbelt xong Vĩnh cười nói trong
lúc nổ máy xe.
Mợ có đi cắm trại lần nào chưa?
Thanh lắc đầu thay cho câu trả lời. Thái độ của nàng hơi có vẻ ưu tư. Lát
sau nàng mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
Mình ngủ trong lều hả Vĩnh?
Dạ...
Liếc nhanh Thanh đang ngồi im nhìn thẳng ra trước mặt Vĩnh nói như phân
trần.
Lều rộng lắm mợ. Vĩnh tính mua thêm một cái nữa nhưng sợ bị mợ la...
Thanh cười. Quay nhìn Vĩnh nàng nói nhỏ và chậm.
Đừng có phí tiền nghe Vĩnh. Mợ không ngại ngủ chung lều với Vĩnh đâu.
Dù gì mình cũng đã ở chung nhà mấy tháng nay rồi...
Vĩnh im lìm không nói gì hết. Thật lâu anh mới lên tiếng.
Mợ buồn hả mợ...?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.