ẢO THIÊN THANH - Trang 155

Nghe Vĩnh dặn dò Thanh trở vào đứng nơi cửa chờ. Khoảng hai mươi phút
sau nàng mỉm cười khi thấy Vĩnh đẩy cửa bước vào.
Mợ lạnh hả mợ?
Dù không có lạnh lắm Thanh cũng gật đầu cất giọng.
Lạnh muốn cóng luôn... Vĩnh sờ tay mợ nè...
Nàng đưa hai bàn tay ra. Vĩnh cầm lấy, xiết nhè nhẹ rồi cười nói.
Mình về đi mợ... Một hồi nữa còn lạnh và tuyết rơi nhiều hơn nữa...
Hai người chậm chạp đi ra bãi đậu xe. Gió càng lúc càng mạnh hơn cũng
như tuyết giăng kín bầu trời khiến cho Thanh chỉ thấy mờ mờ. Phải mất
hơn nửa giờ Vĩnh mới về tới nhà. Thay quần áo xong trở ra phòng khách
nàng cười vui vì lò sưởi cháy hừng hực tỏa hơi ấm khắp nơi.
Mợ ngồi gần lò sưởi cho ấm. Đêm nay có thể mình sẽ không có điện nên
trong nhà lạnh lắm...
Nhìn thấy cái sleepping bag được trải ngay tại lò sưởi nàng chúm chiếm
cười.
Mình ngủ đây hả Vĩnh?
Dạ... Mợ muốn ngủ trong phòng cũng được nhưng khi nào cúp điện là mợ
phải ra đây cho ấm...
Vĩnh ngủ ở đâu?
Ở đây... Hồi còn nhỏ mỗi khi có bão tuyết nhà bị cúp điện là má với Vĩnh
ra đây ngủ. Vĩnh thích ngủ chung với má...
Nghe tiếng gió hú, gió gào ngoài sân Thanh đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ra hơ
trước cửa lò sưởi.
Ba của Vĩnh chết lúc Vĩnh được mấy tuổi?
Dạ bảy tuổi... Vĩnh thương ba vì ba hiền và thương Vĩnh. Vĩnh thương má
nhiều hơn vì...
Ngừng lại như để suy nghĩ giây lát Vĩnh mới tiếp.
Từ khi ba chết thời má buồn và khóc hoài. Má nói tại vì Vĩnh còn nhỏ nên
má phải sống để nuôi Vĩnh...
Thanh nhận thấy mỗi khi nhắc về người mẹ hiền của mình Vĩnh đều có lời
nói, thái độ hoặc cử chỉ trìu mến, thương yêu và kính phục. Đối với Vĩnh,
má vừa là má mà vừa là người bạn. Dường như tình mẫu tử của Vĩnh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.