ẢO THIÊN THANH - Trang 156

pha trộn chút ít tình thương yêu của hai người khác phái với nhau. Điều này
được chứng tỏ là Vĩnh thương nàng như mợ nhưng cũng có pha trộn tình
cảm của vợ chồng. Bởi vậy mà nàng với Vĩnh có rất nhiều dịp đụng chạm
thân xác song cả hai đều kiềm giữ không cho vượt qua giới hạn. Nàng mỉm
cười khi nhớ tới hai câu thơ " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đời mất vui
khi đã vẹn câu thề .

Nhìn thấy Thanh mỉm cười Vĩnh hỏi nhỏ.
Mợ cười gì vậy?
Đêm nay mình ngủ ở đây. Vĩnh chịu hôn?
Đúng ra nàng phải nói là Đêm nay mợ cháu mình ngủ ở đây..." song không
biết nghĩ gì mà khi mở miệng nàng lại nói khác đi. Biết câu nói của mình
có nhiều âu yếm, có thể làm cho Vĩnh hiểu lầm nàng bèn cười giả lả.
Đêm nay mợ giả làm má của Vĩnh...
Vĩnh cười hắc hắc nói một câu làm cho nàng phải suy nghĩ.
Mợ là mợ, vợ, bạn rồi bây giờ là má của Vĩnh. Mợ đóng vai nhiều người
quá làm cho Vĩnh không biết mợ là ai...
Bật cười thánh thót Thanh trả đũa lại liền.
Vĩnh cũng vậy. Vĩnh là cháu, chồng và là bạn của mợ. Nhiều vai quá rốt
cuộc rồi mợ cũng không biết Vĩnh là ai...
Cười hắc hắc Vĩnh chồm người giả vờ như muốn hôn Thanh khiến cho
nàng phải rút người lại và kêu lớn như muốn cầu cứu.
Vĩnh làm gì vậy... Mợ la làng cho mà coi...
Mợ kêu đi... Giờ này ai mà nghe mợ...
Thanh bật cười.
Không được đâu... Vĩnh muốn gì phải xin phép...
Khoanh hai tay lại Vĩnh cười lên tiếng.
Vĩnh xin phép mợ cho Vĩnh hôn mợ một cái...
Hôn ở đâu?
Đầu ngón tay trỏ chỉ vài ngay miệng nhưng thấy Thanh trợn mắt Vĩnh cười
cười chỉ lệch về bên má.
Ngay đây mợ chịu hôn?
Thanh chưa kịp trả lời thời ngay phút đó đèn đột nhiên tắt lịm. Căn phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.