ẢO THIÊN THANH - Trang 179

mà tự túc được lúc ban đầu. Thanh hiểu nỗi khó khăn cũng như sự cần thiết
của Vĩnh đối với gia đình nàng. Nàng mang ơn Vĩnh nhiều lắm. Gây cho
Vĩnh đau khổ là việc mà nàng cố tránh. Tuy nhiên... Thanh lắc đầu thở dài.
Nặng lắm phải không Vĩnh?
Dạ không... Vĩnh khiêng nổi mà mợ...
Về tới nhà, mang va li quần áo vào phòng ngủ của mình Thanh khám phá
ra một sự kiện thú vị. Vĩnh đã nằm trên giường của mình.
Vĩnh ơi...
Thanh gọi nhỏ. Vĩnh bước vào phòng.
Vĩnh ngủ trên giường của mợ hả Vĩnh?
Nhìn thấy nét mặt hơi nghiêm của Thanh Vĩnh ấp úng.
Dạ... Nhớ mợ quá nên Vĩnh qua phòng mợ chơi...
Nói tới đó Vĩnh đỏ mặt cười bẽn lẽn.
Rồi ngủ quên luôn... Giường của mợ thơm thật thơm làm Vĩnh nhớ mợ
nhiều hơn...
Nghe câu nói thật thà và chí tình của Vĩnh Thanh rưng rưng nước mắt.
Vòng tay ôm lấy Vĩnh nàng thì thầm.
Mợ thương Vĩnh... Mợ yêu Vĩnh...
Vừa nói Thanh vừa hôn lên má, lên môi trong lúc nước mắt trào ra ướt đẫm
mặt của nàng. Xiết nhẹ thân hình của Thanh vào lòng, úp mặt vào mái tóc
thơm mùi trái cây Vĩnh nói nho nhỏ.
Vĩnh nhớ mợ lắm...
Hai người ôm lấy nhau. Cuối cùng Thanh cười lên tiếng.
Mợ đói bụng... Vĩnh có nấu cái gì cho mợ ăn không?
Có mợ... Canh nấm rơm với gà xào xả ớt...
Thanh hít hà.
Ngon... Mợ nhịn đói cả ngày. Thức ăn trên máy bay dở ẹt...
Vĩnh cười hăng hắc bước ra nhà bếp. Thanh ngồi xuống ghế chờ Vĩnh
mang thức ăn đặt lên bàn.
Mợ ăn cơm xong rồi Vĩnh chở mợ đi bác sĩ...
Vĩnh nói trong lúc bới cơm vào chén. Nghe Vĩnh nói bằng giọng nghiêm
trang Thanh ngạc nhiên hỏi vặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.