ẢO THIÊN THANH - Trang 180

Mợ đâu có bịnh gì mà phải đi bác sĩ...
Vĩnh cười chúm chiếm.
Hôm trước mợ nói mợ bị bịnh mà bác sĩ bên Việt Nam chữa không được...
Không đợi Vĩnh nói hết câu Thanh bật cười ròn rã.
Đi bác sĩ Vĩnh hả. Không cần phải gấp đâu. Văn phòng ổng đóng cửa rồi...
Bịnh của mợ là bịnh nặng cần cấp cứu cho nên ổng sẽ chữa liền mà cũng
không lấy tiền...
Thanh bật thành tiếng cười hắc hắc khi nghe Vĩnh giải thích.
Hổm rày có ai gọi mợ không Vĩnh?
Có... Chỗ mợ đánh đàn gọi mợ hôm qua. Họ bảo khi nào mợ về là đi làm
liền. Tiệm bán quần áo cũng vậy... Một tuần họ gọi hai ba lần...
Đặt đôi đũa xuống bàn Vĩnh hớp ngụm nước lạnh xong cười tiếp.
Mợ làm sao mà ai cũng thích, cũng thương mợ...
Thanh liếc ông chồng cũ của mình.
Vậy mà Vĩnh đâu có thương...
Đang ăn Vĩnh chợt chồm người qua hôn phớt lên đôi môi bóng dầu mỡ của
Thanh. Anh làm thật nhanh do đó nàng có muốn tránh cũng không kịp.
Mợ có thư của trường đại học... Vĩnh đoán là bằng G.E.D của mợ...
Thanh reo lên vì mừng rỡ.
Thế là mợ có đủ điều kiện để nạp đơn vào college hả Vĩnh?
Dạ... Mợ tính học môn gì?
Mợ đâu biết... Vĩnh chọn dùm mợ đi...
Ngưng ăn Vĩnh nhìn Thanh giây lát rồi nói với giọng nghiêm trọng.
Muốn học thêm mợ chỉ làm một việc thôi. Học cực lắm mợ...
Từ từ múc canh vào trong chén Thanh gật đầu.
Mợ biết... Tuy nhiên nếu chỉ làm một việc thời mợ không có đủ tiền gởi về
cho cậu...
Việc đó mợ để Vĩnh lo cho...
Thanh lắc đầu mấy lượt.
Vĩnh lo nhiều quá rồi. Nuôi cậu và hai em là bổn phận của mợ...
Vĩnh cho mợ mượn mai mốt mợ trả lại...
Thanh cười vì biết Vĩnh mượn cớ để giúp mình. Tiếng là cho mượn nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.