ẢO THIÊN THANH - Trang 194

Nắm tay Vĩnh, theo đà kéo Thanh đứng dậy đồng thời cũng theo đà kéo
nàng vòng tay ôm lấy cổ và từ từ, chậm chạp song quyết định, nàng ghì lấy
người mà mình thương yêu. Nụ hôn đắm đuối, ngọt ngào mà cũng chất
ngất buồn và mằn mặn nước mắt.
Vĩnh ơi...
Thanh thì thầm hai tiếng thân quen mà nàng đã gọi mấy năm nay. Nàng
không còn nhiều thời giờ. Mím môi như quyết định điều gì nàng vui vẻ nói
đùa.
Mợ đói bụng muốn xỉu... Mợ xỉu là Vĩnh phải cõng mợ vào nhà à nghe...
Vĩnh bật cười.
Mợ xỉu đi... Vĩnh sẽ bế mợ vào nhà...
Thanh đỏ mặt cười chúm chiếm.
Thôi đi... Mắc cỡ lắm... Hàng xóm người ta cười chết...
Không có đâu mợ... Người Mỹ họ tự nhiên lắm. Thấy Vĩnh bế mợ họ còn
vỗ tay hoan hô...
Thanh cười hắc hắc để yên cho Vĩnh bế mình vào nhà. Nàng chỉ còn một
đêm nữa thôi bên cạnh Vĩnh. Một đêm không dài lắm. Trời bắt đầu tối.
Ăn cơm, dọn dẹp xong Thanh vào phòng. Ngang qua phòng của Vĩnh thấy
anh sửa soạn đi tắm nàng cười cười.
Lát nữa mợ gọi Vĩnh sang phòng để mợ nhờ một chút nghe Vĩnh...
Dạ...
Nghe tiếng dạ ngoan hiền của Vĩnh Thanh rưng rưng nước mắt. Cúi đầu
không cho Vĩnh thấy mình khóc nàng đi nhanh về phòng riêng. Nửa giờ
sau. Điện thoại reo trong lúc Vĩnh đang nghe nhạc.
Vĩnh ơi... Mợ chờ Vĩnh...
Vĩnh hờ hững bỏ điện thoại xuống giường. Anh cảm thấy có điều gì là lạ
trong giọng nói của Thanh. Dường như... Vĩnh lắc đầu như không muốn
suy nghĩ thêm. Chút ngần ngại. Chút hồi hộp anh lặng lẽ đi sang phòng ngủ
của Thanh. Cửa mở phân nửa song Vĩnh vẫn đưa tay gõ. Tiếng của Thanh
từ trong phòng vọng ra.
Vĩnh vào đi Vĩnh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.