ẢO THIÊN THANH - Trang 48

Chu Sa Lan

ẢO THIÊN THANH

Chương 5

Chưa tới bốn giờ chiều mà Vĩnh đã có mặt ở phi trường. Hỏi nhân viên của
hãng máy bay anh biết chuyến bay chở mợ Thanh sẽ đáp xuống đúng giờ.
Cuối cùng mong đợi cũng đến. Vĩnh nhìn chăm chú nơi khung cửa nhỏ.
Anh thấy thấp thoáng có dáng người nhỏ nhắn, thanh thanh rồi mợ Thanh
xuất hiện. Quần dài đen. Áo sơ mi màu trắng. Jacket dài tay. Mái tóc dài
óng ả. Đôi mắt buồn và mỏi mệt.
Mợ...
Vĩnh kêu mừng rỡ. Mợ Thanh mỉm cười tươi tắn.
Vĩnh...
Vĩnh nhớ mợ nhiều lắm...
Thanh chớp mắt vì câu nói của Vĩnh.
Mợ cũng vậy...

Thanh đưa bàn tay xinh xắn và mềm ấm ra cho Vĩnh nắm, như là một gởi
trao và tin cậy vào một người mà nàng biết vì hoàn cảnh đặc biệt sẽ là
chồng của mình trong tương lai. Vĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm
ấm của người đàn bà mà anh biết sẽ chung sống với mình một thời gian dài.
Mợ mệt không mợ?
Thanh nhẹ gật đầu mỉm cười.
Mợ cũng mệt chút thôi. Đói bụng nhiều hơn...
Mợ ngồi đây để Vĩnh đi lấy hành lý...
Lát sau trở lại Vĩnh thấy mợ Thanh đang nhìn quanh quất với ánh mắt ngơ
ngác và mỏi mệt. Lục túi lấy ra chiếc áo choàng Vĩnh nhẹ nói.
Để Vĩnh mặc áo choàng cho mợ. Ngoài trời lạnh lắm. Có tuyết nữa...
Thanh để yên cho Vĩnh mặc áo, mang đôi boot, đội nón và choàng khăn
quàng cho mình. Nàng như một đứa bé cần có sự nâng đỡ và dìu dắt của
Vĩnh. Hai người đi ra cửa chính. Vĩnh mở cửa. Cơn gió lạnh thốc vào mặt
khiến cho Thanh phải rùng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.