ẢO THIÊN THANH - Trang 51

Thanh ấp úng rồi nín luôn. Nàng cúi mặt xuống làm bộ cắm cúi ăn như
muốn che giấu điều gì. Vì cúi mặt cho nên nàng không thấy Vĩnh đang nhìn
mình với ánh mắt trìu mến. Đợi cho Thanh ăn hết tô mì xong Vĩnh cười
nói.
Mợ ăn nữa đi...
Thanh lắc đầu.
Mợ no lắm rồi... Giờ chỉ muốn nằm...
Mợ vào giường ngủ đi...
Mợ không buồn ngủ... Mợ muốn nằm nghe Vĩnh nói chuyện...
Mợ nằm trên sofa đi... Vĩnh muốn biết về cậu...
Thanh cười khi thấy Vĩnh đắp mền và kê gối cho mình. Nhà chỉ có hai mợ
cháu nên nàng sung sướng và tự nhiên đón nhận sự săn sóc và chiều
chuộng của Vĩnh.
Cậu đã nghỉ làm một tháng trước khi mợ đi. Cậu phải nghỉ làm để ở nhà coi
chừng hai đứa nhỏ. Tội nghiệp tụi nó khóc khi biết mợ đi Mỹ...
Thanh ngừng lại vì nghẹn ngào. Vĩnh cũng im lặng không hỏi thêm.
Nhờ số tiền của Vĩnh cho cậu mợ trả hết nợ nần rồi cũng còn dư đươc chút
ít để cho cậu sống mấy tháng mà không phải làm lụng...
Ngước lên nhìn Vĩnh Thanh cười nhẹ.
Cậu nhờ mợ gởi lời cám ơn Vĩnh đồng thời cũng nói thêm là cậu giao mợ
cho Vĩnh. Cậu dặn mợ phải nghe lời Vĩnh...
Vĩnh cười khẽ vì biết mợ Thanh nói đùa.
Vĩnh không dám đâu... Vĩnh phải nghe lời mợ thời đúng hơn...
Như vậy là huề. Mình nghe lời lẫn nhau. Mai Vĩnh có đi làm không?
Không... Mai thứ bảy mà mợ...
Nhà rộng quá Vĩnh ơi... Ở một mình buồn chết...
Bởi vậy Vĩnh mừng lắm khi mợ sang... Ở một mình buồn và cô đơn...
Chỉ sợ mai mốt Vĩnh đuổi mợ ra...
Không có đâu... Vĩnh không bao giờ đuổi mợ đi đâu trừ khi mợ muốn đi...
Thiệt hả... Vĩnh nuôi cơm mợ nha... Mợ ăn ít lắm...
Cứ như thế hai người nói loanh quanh từ chuyện này sang chuyện khác.
Chuyện không đầu không đuôi. Chuyện đối với người khác có thể nhàm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.