ẢO THIÊN THANH - Trang 59

Khi nào mợ đi làm Vĩnh sẽ mua cho mợ chiếc xe...
Thôi khỏi cần... Mợ đi bộ cũng được. Bên nhà mợ đi bộ mỗi ngày...
Không được đâu mợ ơi... Mợ đi bộ rủi người ta bắt cóc mợ thời sao...
Mợ già nua, xấu xí ai mà thèm...
Mợ đừng nói như vậy... Mợ mà muốn thời có khối người chạy theo mợ xin
tí tình còm của mợ...
Thanh rủ ra cười vì câu nói đùa của Vĩnh.
Ai...?
Thanh nhìn Vĩnh đăm đăm trong lúc hỏi gọn một chữ. Im lặng chịu đựng
cái nhìn của mợ Thanh Vĩnh cười cười.
Vĩnh đâu có biết ai nhưng chắc là có người... Mợ trẻ, đẹp, hiền hậu, dễ
thương thời thế nào cũng có người thương yêu...
Đặt đôi đũa xuống bàn, liếc nhanh đồng hồ treo trên vách Vĩnh cười tiếp.
Mợ khỏe không?
Chi vậy Vĩnh?
Vĩnh chở mợ đi mua quần áo...
Quần áo gì nữa... Mợ có đem theo nhiều lắm...
Quần áo ấm... Mùa đông ở đây lạnh lắm nên mợ phải có giày, vớ, nón,
khăn quàng cổ, áo choàng... Đủ thứ hết...
Vĩnh muốn thời mợ đi... Chỉ sợ tốn tiền của Vĩnh thôi...
Dọn dẹp và rửa chén xong Vĩnh hối mợ Thanh sửa soạn. Anh hơi ngẩn
người khi thấy mợ bước ra phòng khách. Không son phấn. Không quần áo
đắt tiền Thanh đẹp tự nhiên. Nhưng cái tự nhiên đó tạo ra vẻ ưa nhìn và
quyến rũ.
Mợ để ý nha... Một hồi vào trong mall sẽ có vô số người nhìn mợ vì mợ
đẹp...
Thanh làm bộ như không nghe lời của Vĩnh nói. Ngồi trong xe nhìn tuyết
bay lất phất nàng cười thốt.
Tuyết rơi đẹp quá... Mình ăn tuyết được không Vĩnh?
Được chứ... Hồi Vĩnh còn nhỏ má hay pha nước đường rồi đổ lên lên tuyết
cho Vĩnh ăn. Má nói giống như đá bào bên nhà...
Nhà cửa bên này rộng và đẹp quá... Sao không thấy người đi bộ hả Vĩnh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.