ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 271

không có hứng thú, trong tình huống không có đủ thực lực mà tùy tiện tiếp
xúc những điều này, đó là tự tìm đường chết.

Không để ông ta nói quá nhiều, là vì biết càng nhiều thì càng không

thể rời đi, dưới sự khống chế của thần giáo chân lý, truyền bá giáo phái
khác thì đó là tội danh phải lên giàn hỏa thiêu, đám người ăn mày này sẽ
không mạo hiểm để lộ thông tin.

Ông lão gầy gò và mấy tên ăn mày không ngờ rằng Lucien sẽ từ chối

dứt khoát và trực tiếp như vậy, nên không kiềm được tức giận nhìn chòng
chọc Lucien, giống như là đã bất kính với món đồ quý giá vậy.

“Muốn thử dao găm của tôi không?” Lucien lắc lắc con dao găm trong

tay, sau đó bình tĩnh, thận trọng đi về phía trước.

Khi cách bọn họ ở chỗ giao thoa của đường nước ngầm và sông ngầm,

Lucien nhạy bén phát hiện ra ở chỗ bọn họ ngồi vây lại trước đó đang bày
một tấm vải đen sạch sẽ, phía trên vẽ một cái sừng cong cong, lấp lánh tia
sáng màu bạc.

Ông lão gầy gò nhớ lại những lời mình đã nói, cảm thấy không có để

lộ nội dung gì cả, giống như sự than phiền của một người dân nghèo bình
thường, chẳng qua là sự than phiền tập trung vào bọn quý tộc mà thôi, đồng
thời ông ta đánh giá lại một chút về tuổi tác, trạng thái thân thể, con dao
găm trong tay của Lucien, thế là đành ngồi xuống.

----

Rời khỏi đám người ăn mày, tạt qua trong đường nước ngầm hơn

mười phút nữa, tiếng nước trong tai của Lucien bỗng nhiên vang dội.

“Xem ra là đến cửa xả nước rồi, bên ngoài chắc là bờ sông Belen.”

Lucien nhìn thấy sông ngầm trở nên cuộn trào mãnh liệt, chảy về hướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.