ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 343

Dĩ nhiên, bản nhạc này rất đơn giản, trực tiếp luyện tập như vậy tương

tự như việc đồng thời học kết hợp với phần trước của giáo trình nhập môn
đàn dương cầm, trẻ con có tư duy, logic đơn giản nên học có lẽ sẽ rất vất vả
nhưng đối với người trưởng thành như Lucien thì chỉ cần luyện tập nhiều sẽ
có thể thích ứng được.

Hai tay Lucien giống như đang nắm cái trứng gà đặt lên trên phím

đàn, nhìn bản nhạc để trước mặt, trong đầu lập tức nhớ lại một lượt, tiếp
theo ấn phím đàn xuống bắt đầu đàn tấu.

Từng nốt nhạc gián đoạn truyền ra, Lucien đàn tấu rất trầy trật, lúc ghi

nhớ thì cảm thấy đơn giản nhưng khi đàn tấu thật sự thì phát hiện rất khó
khăn, bản thân rõ ràng ghi nhớ nên đàn nốt nào nhưng lại không đối ứng
được với phím đàn, chờ khi đối ứng được phím đàn muốn điều khiển ngón
tay ấn phím thì lại phải nhớ lại chỉ pháp, không thể sai sót, nên dùng ngón
nào phải chuẩn xác, chờ khi hiểu rõ những thứ này thì việc duỗi ngón tay ra
lại gần như không nhịp nhàng lắm.

Thế là Lucien cứ một nốt trước xong lâu rồi thì mới vang lên nốt khác,

khiến phòng đàn vang lên âm thanh đứt quãng tựa như người ta trước khi
chết dặn dò di ngôn vậy.

May mà Lucien trải qua huấn luyện chuyên tâm thi pháp và sự hun

đúc của nhiều tình huống nguy hiểm, cảnh tượng người chết nên dù đàn có
chậm đi nữa cũng không bị rối loạn, không vội vàng đuổi theo nốt nhạc để
đến nỗi sai nốt, trộn âm, âm gấp gáp, cả đoạn nhạc vẫn có không ít tạp âm.

Lotter, Phyllis và Herodotus ở một bên nghe với nụ cười rạng rỡ,

không có ý châm biếm, bởi vì năm đó khi họ đàn tấu lần đầu tiên cũng như
vậy, thậm chí còn tệ hơn cả Lucien, chê cười Lucien thì cũng chính là chê
cười bản thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.