ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 490

Victor hình như không nghe thấy câu nói trước đó của Lucien, giọng

nói yếu ớt, mệt mỏi xuyên qua lòng bàn tay truyền ra ngoài: “Không ích gì
đâu, mười phút trước chủ tịch Othello đã đến Cung Điện Mùa Hè Latah
cùng dùng bữa trưa với công chúa điện hạ rồi, không thể thay đổi danh sách
nhạc khúc nữa, không còn hi vọng nữa.”

“Sự việc đã không thể thay đổi nữa rồi sao?”

Lucien nghe đến việc Othello đã đến Cung Điện Mùa Hè Latah thì lập

tức dâng lên cảm giác thất bại cực lớn, hắn bị Lotter nhẹ nhàng kéo ra khỏi
bàn sách: “Lucien, đừng có giở trò khôn vặt của anh nữa, yên lặng, phải
yên lặng!”

Tuy nảy sinh cảm giác thất bại nghiêm trọng nhưng Lucien cứ cảm

thấy còn có một chút hi vọng, chỉ cần bản thân nỗ lực thêm một chút thì
chắc vẫn có hi vọng. Thế là vừa bị Lotter kéo thụt lùi vừa nói một cách
khẩn thiết: “Ngài Victor, tranh thủ một chút nữa thì chắc có thể đổi được
danh sách nhạc khúc đấy! Mưa lớn như vậy, có thể đuổi kịp chủ tịch
Othello!”

“Không ích gì đâu, vô ích thôi.” Victor nói thấp giọng tựa như nói mớ,

đầu cũng không ngẩng lên, dường như bản thân đã không còn sức chống đỡ
nữa, chỉ có tuyệt vọng đang quẩn quanh.

Cho dù cảm thấy Lucien đang phát điên, đang càn quấy nhưng thấy

hắn đang tranh thủ một cách thành khẩn như thế, nỗ lực như thế nên Lotter,
Phyllis, Herodotus cũng nảy sinh một loại cảm giác tương tự. Tuy nhiên
nghĩ đến sự việc đã được định, số mệnh đã an bài xong thì họ lại có cảm
giác bất lực sâu sắc, nên cũng giống như Victor trách mắng Lucien một
cách yếu ớt:

“Đừng có vọng tưởng nữa, Lucien, tuy chúng ta cũng rất muốn tranh

thủ nhưng vô ích thôi, chỉ có thể từ bỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.