ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 491

“Đã đến lúc này rồi, chủ tịch Othello có thể đã đến Cung Điện Mùa

Hè Latah, vô ích thôi Lucien, từ bỏ thôi.”

“Cho dù chủ tịch Othello vẫn chưa đến nơi nhưng nhạc khúc mới

muốn viết xong thì phải mất bao lâu? Diễn tấu tốt danh sách nhạc khúc
hiện tại có lẽ cũng có thể đạt được thành công.”

Trong bầu không khí thất vọng từ bỏ, Lucien thụt lùi mấy bước, chỉ

cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, vô cùng thất vọng và tự trách: “Có lẽ
đúng là sự an bài của số mệnh nên để mình bị thương mà xin nghỉ phép,
nếu…”

“Dù sao cũng không phải việc của mình, thất bại thì cứ thất bại vậy.”

Bị cảm hóa đến mức nản chí ngả lòng, Lucien hình như cũng trở nên giống
với những người khác trong phòng nghỉ, không còn màu sắc, chỉ là một
vùng ảm đạm.

Nhưng ngay lập tức, Lucien nghĩ đến sự quan tâm và chăm sóc của

Victor đối với bản thân mấy tháng nay, nghĩ đến việc bản thân luyện tập
dương cầm tràn đầy hi vọng và không hề lười biếng trong ba tuần, nghĩ đến
sự kiên trì và không từ bỏ của bản thân khi đội mưa gió bão bùng chạy đến
đây. Lại nhìn thấy trạng thái giống như người chết của Victor, nhìn thấy
biểu cảm thất vọng nhưng không có bất cứ ý tưởng nào để thay đổi kết quả
của đám người Lotter, Phyllis thì trong lòng Lucien lại có một sự háo hức
mãnh liệt trỗi dậy.

Đó là sự không cam lòng sâu sắc, bản thân đã chuẩn bị và nỗ lực nhiều

như thế, lẽ nào cứ an tâm chấp nhận kết quả như vậy?

Đó là ý nghĩ vẫn muốn thử xem, tại sao phải oán trách việc đã xảy ra

mà không đi tranh thủ cho hiện tại và tương lai chứ?!

Đó là lòng tin, dù cho có khó khăn và bị quấy nhiễu lớn như thế nào

cũng phải đi đối diện, đi khắc phục, đi nắm bắt hi vọng, hiện giờ sao có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.