ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 87

Có mấy vị tử tước phu nhân, thậm chí cả bá tước phu nhân rỉ đôi môi ướt át
thơm tho lên tai mời ta đến trang viên bí mật của các nàng làm khách đấy.”

Tên sâu rượu chờ mong hỏi: “Vậy ngươi đi chứ? Cảm giác thế nào?”

Hô hấp y dồn dập hẳn.

Lucien cũng không lạ gì những chuyện như thế này, mỗi khi cánh đàn

ông tụ tập lại một chỗ thì không thể thiếu những chuyện về đàn bà được.
Hắn ở bên vừa lắng nghe chuyện hấp dẫn này vừa suy nghĩ bản thân nên
hỏi Cohen chuyện học chữ như thế nào cho phải.

Lane mặt không đổi sắc, cười nhạt một tiếng rồi trả lời: “Không hứng

thú, tôi không thích đụng tới đồ của người khác, tôi chỉ thích những thứ mỹ
lệ thuần khiết, mặc kệ là nam hay nữ, bọn họ mới là thứ ngon nhất trên thế
giới này.”

“Há, Lane, ngươi thật khoác lác, chẳng lẽ các nàng lại chấp nhận bị sỉ

nhục như thế sao?”

“Ha ha, trong đám quý tộc kia có không ít người là kỵ sĩ, nếu Lane

dám trả lời như thế hẳn đã bị xé xác rồi.”

Tên sâu rượu cười to nhìn Cohen, Lane khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan

tâm: “Cũng vì thế nên tôi mới phải trốn khỏi vương quốc Syracuse đến
Artaud này.”

Cohen cười đập bàn mạnh đến nổi đánh thức những têm sâu rượu

đang ngủ dậy, cười mắng: “Cảm ơn Lane đã kể lại chuyện xưa của ngươi
để chúng ta có một ngày mới vui vẻ, cạn ly.”

Ba bốn tên sâu rượu hết sức mẫn cảm với từ “cạn ly” này, lập tức cười

vui vẻ, lảo đảo đi tới nhận ly bia trong tay Cohen rồi giơ cao lên.

“Vì kẻ khoác lác Lane, cạn ly.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.