ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 100

- Bao giờ mình chẳng cảm thấy nguy hiểm, thưa anh?
Ông Hiển cười:
- Nhưng bây giờ nguy hiểm tột độ. Chú đọc kỹ bài báo rồi chứ?
- Vâng.
- Chẳng lẽ cảnh sát lại ngu hơn nhà báo!
- Em cũng nghĩ vậy.
- Thế nào chúng nó cũng phải khám phá ra manh mối. Tôi sợ vụ này vượt
khỏi tầm khai thác của cảnh sát.
Hạo hỏi:
- Có thể chúng nó chuyển các cậu ấy sang sở "nghiên cứu chính trị" không?
- Chắc chắn thế rồi. Từ đó sẽ lân la tới những vụ truyền đơn, diễn thuyết,
vân vân...
Hạo nhìn ra ngoài cửa xe. Anh mường tượng ra quang cảnh tra tấn thật dã
man. Lúc ấy con người chỉ là con chó. Một con chó hèn hạ, đê tiện không
chịu nổi sự hèn hạ của thể xác. Và con người chó đó sẽ làm bất cứ việc gì
để sống. Mặc dù đã tuyên thệ, Hạo không tin rằng Thái sẽ giữ nguyên vẹn
sự bí mật cho Đảng. Đằng nào Thái cũng nguy. Nếu Thái khăng khăng
không nói, sông an sẽ đánh anh đến chết.
Nếu Thái nói, cơ sở vỡ lở, Đảng sẽ kết án tử hình Thái.
Đang suy nghĩ miên man, chợt ông Hiển hỏi:
- Chú nghĩ gì thế?
Anh lặng lẽ đáp:
- Em nghĩ tới Thái.
Ông Hiển rẽ sang bên phải, vào một con phố nhỏ. Ông cho xe chạy chậm
chậm:
- Chú có tin rằng chú Thái giữ đúng lời thề không?
- Em không tin.
- Nghĩa là chú Thái sẽ phản bội?
- Không hẳn thế.
Ông Hiển có vẻ cáu. Người lãnh tụ già dằn giọng:
- Vậy thế nào?
Hạo nhìn thẳng vào khuôn mặt ông Hiển. Nhưng lúc ấy ông đang chăm chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.