ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 98

- Lọt anh ạ!
- Vậy anh em mình chở món hàng ấy đi.
- Ngay bây giờ.
- Ừ, ngay bây giờ.
Luôn luôn ông Hiển để câu "ngay bây giờ" vào cuối câu chuyện. Ông
không cần vội vàng, hấp tấp. Và luôn luôn ông thành công. Người lãnh tụ
già dìu đàn em ra khỏi căn nhà của ông Bôi. Hai người leo lên chiếc xe hai
ngựa chạy về miệt Chợ Lớn:
Ngồi trên xe, Hạo hỏi:
- Chuyện về miền Tây thế nào anh?
Ông Hiển nói:
- Đã tới lúc rồi đấy.
- Tuần này liệu chúng em bỏ Sài Gòn được chưa?
- Nếu chú muốn, bỏ lúc nào chẳng được.
- Vậy thì em đợi cậu Chấn về rồi cùng xuôi Hậu Giang. Anh có ý kiến gì
không?
- Tôi có một ý kiến.
- Anh cho em biết được chứ?
- Ý kiến này bí mật lắm. Nhưng chú thì tôi cho biết. Một mình chú thôi đấy
nhé!
- Vâng, xin anh cho em biết.
Ông Hiển lạnh lùng nói:
- Tôi muốn cướp mật khu của Huỳnh Văn Xiển.
Hạo tròn mắt:
- Huỳnh Văn Xiển là đồng minh của mình.
Ông Hiển cười:
- Ai bảo chú thế?
- Em tưởng.
- Anh em mình đâu có thể hạ mình làm đồng minh với tụi giặc cỏ. Hạ mìh
một giai đoạn là quá lắm rồi.
Anh nói chú hiểu chứ?
- Dạ, sẽ thủ tiêu Huỳnh Văn Xiển?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.