ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1068

nghiêng đầu tựa lên mu bàn tay anh, khẽ lau nước mắt, anh nói: “Nhớ phải
kiên cường, nhớ phải dũng cảm, nhớ phải mỉm cười, nhớ phải tự do và hãy
nhớ…anh.”

Nhưng cô chỉ rơi lệ, nhẹ nhàng nức nở: “S.A., nếu như anh chết đi, em

sẽ sợ sống tiếp.”

Đây chính là nỗi lo của anh. Mỗi lần nhớ đến câu này thì tim anh như bị

đâm trăm ngàn vết thương. Anh không muốn chết, sợ Chân Ái từ đây mất
đi nụ cười, sợ cô trở lại là Chân Ái trước đây, trầm mặc mà cô quạnh. Mùa
đông lạnh lẽo đến thế nhưng không đeo găng tay, không mang giày giữ ấm,
quấn khẩu súng lạnh ngắt trên cổ chân, một mình đi trong núi rừng rét
mướt.

Sợ cô không nói nhiều nữa, không khóc cũng không ầm ĩ nữa, mặc chiếc

áo blouse vô hồn, lẳng lặng đứng trước bàn thí nghiệm, ngày qua ngày yên
tĩnh làm thí nghiệm. Không có bạn bè, không có người thân, sẽ không làm
nũng, sẽ không tùy hứng.

Sợ cô không khát vọng tương lai cũng không nhắc lại quá khứ nữa.

Sợ cô từ đây cô đơn một mình, trong lòng phủ bụi.

Sợ rằng nếu như anh chết đi, cô sẽ sợ sống tiếp.

Ngôn Tố cúi gằm đầu, bỗng khẽ cười. Cho nên, Ái, anh nhất định sẽ trở

về, trở về bên em.

Chân Ái thức dậy. Mở mắt ra, Ngôn Tiểu Tố ngoan ngoãn nằm cạnh cô,

đắp chung chăn với cô. Nó béo ú lại xù lông, không nhắm mắt, tròng mắt
rất đen, mang vẻ mặt ngây ngô nhìn cô.

Mùa thu sắp đến, trong chăn là hơi ấm của một mình cô cùng chú gấu

bông ấm áp. Cô đột nhiên không muốn rời giường, kề đến ôm chặt chiếc cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.