ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1117

“Không được! Không, không được!” Giọng cô khàn đặc, nước mắt rơi

như mưa, vừa khóc vừa hôn anh, nước mắt làm ướt môi anh: “Không!”

Đột nhiên có người nhấc cô lên. Bert lao ra từ đám cháy, được người

khác yểm trợ kéo Chân Ái đi.

“Đừng!”

Chân Ái kêu thét giãy dụa, đột nhiên lại bị một lực cản lại. Tay Ngôn Tố

nắm chặt mắt cá chân cô. Rõ ràng là mắt anh đã dãn ra rồi nhưng theo bản
năng tay vẫn nắm chặt cô, không nhúc nhích, như chiếc máy siết chặt lấy
cô. Nước mắt Chân Ái càng rơi xuống mãnh liệt hơn.

Bert cười lạnh: “Còn chưa chết à? Bắt lại làm con tin đi.”

Anh vừa nói vừa đá tay Ngôn Tố, cúi người nắm bờ vai Ngôn Tố dẫn ra

ngoài. Hành hạ hơn nữa tháng, Ngôn Tố đã gầy gò, nhẹ bỗng.

Chân Ái siết chặt Ngôn Tố, khóc lớn: “Bert, anh đừng chạm vào anh ấy,

anh ấy bị thương rồi. Anh đừng chạm vào anh ấy!”

Bert không để ý đến tiếng kêu gào của cô, kẹp bả vai cô dẫn ra ngoài.

Đến chỗ rẽ vách đá, Chân Ái thoáng nhìn thấy còn có một chiếc xe, men
theo con đường vách núi quanh co đi xuống, không để nữa phút có thể di
chuyển tới chỗ chiếc thuyền trên biển. Nếu như Ngôn Tố trở thành con tin,
không chữa trị nhanh chóng anh chắc chắn sẽ chết. Mắt Chân Ái trống rỗng
một giây, đột nhiên loé lên sự hung hãn, cùi đầu cắn mạnh lên tay Bert.

Bert bị đau thả lỏng, Ngôn Tố ngã xuống đất rồi bất động. Mà Chân Ái

còn chưa kịp xem tình hình của Ngôn Tố đã bổ nhào về phía Bert, ngã về
một bên vách đá.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Bert, họ song song ngã xuống vách núi.

Trước mặt Bert, sức lực của Chân Ái là quá nhỏ… Không đủ đẩy anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.