ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1126

Ngôn Tố mở mắt, không nói tiếng nào lấy đồ từ trong tay cô, bỏ giấy

thử vào miệng ngậm, nhanh chóng nhét trở vào ống tuỷ tinh trả cho Eva.

Eva nhìn ống thuỷ tinh nhỏ trong suốt: “Ừ, không có.”

Cô ngẩng ngơ lần nữa, nhớ đến khoảng thời gian anh cai nghiện kia thê

thảm biết bao. Khi đó trên người còn có bệnh tật khác, quả thật là người tàn
tật vô cùng thảm thương, mỗi ngày đều sống trong địa ngục. Ban đầu bác sĩ
suy nghĩ đến cơn đau và vết thương nặng trên người anh, đề nghị dùng
morphine, chờ hết rồi mới lại cai nghiện. Ngôn Tố không chịu, mỗi ngày
mỗi đêm bị trói chặt, người đàn ông cao lớn như vậy cuộn tròn, run rẩy, nôn
mửa, thậm chí ngất xỉu. Nào ngờ anh đã trầm mặc và quật cường vượt qua.
Bây giờ anh yên ổn sống trước mặt mọi người.

Phần lớn người nghiện ma tuý sẽ tái nghiện bởi vì ý chí không đủ. Eva

nhét ống thủy tinh vào túi, bỗng bật cười, suýt nữa cô đã quên mất anh là
Ngôn Tố.

“Không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Eva quay người rời đi, chưa

được vài bước đã quay đầu lại, “Lần sau cậu sẽ đi đến đâu? Sẽ không vừa
về mới vài ngày lại đi tiếp chứa?”

Không ai trả lời. Eva nhẫn nhịn, bước nhanh trở lại “Này, S.A.YAN!

Cậu…”

Cô nhìn thấy tai phải của anh, thoáng sửng sốt.

Ngôn Tố mở mắt, mắt vẫn trong veo, không mang theo tình cảm: “Có

chuyện gì sao?”

Cơn phẫn nộ của Eva thoáng chốc tắt ngúm, hỏi: “Cậu lại quên đeo máy

trợ thính rồi à?”

“Không phải quên.” Mà là cố ý không đeo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.