ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1129

Ngôn Tố không để ý, qua giây lát anh quay đầu lại nhìn bóng lưng Eva,

trong đầu chợt hiện ra hình ảnh kia. Hình kia anh từng nghĩ đến vô số lần,
nên đã dần quen thuộc.

Hình như là đầu mùa xuân, có một con đường rợp bóng cây, cô gái tên

Ái mang đôi giày nhỏ đi phía trước, bắp chân thon dài, đôi tay nhỏ bé chắp
ra sau lưng áo khoác màu trắng. Cô nhẹ nhàng lắc lư đầu, tiếng nói thảnh
thơi vui vẻ như chuông ngân trong gió: “La, la, la, tôi không nghe; la, la, la,
tôi không nghe.”

Khi đó bầu trời rất cao, rất xanh, cô rất khoan khoái, tâm trạng rất tốt,

nhưng không quay đầu lại.

Cảnh tượng giống như vậy còn có con đường mòn rậm rạp hơn, cô

nghiêng đầu nhìn hoa ven đường, nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: “Vậy…
anh có hiểu tôi không?”

“Không hiểu… Nhưng rất muốn hiểu.”

Anh cúi đầu nhìn cô, dường như sắp thấy nhưng chỉ thoáng nhìn được

gương mặt e thẹn đỏ bừng của cô. Gió thổi qua mái tóc dài của cô, cô vui
vẻ bước nhanh về phía trước. Vãn chấp tay sau lưng, bước đi nhanh chóng,
dáng vẻ kiêu ngạo tự tin.

Ngôn Tố hồi tưởng rất nhiều lần, nhưng cô trước sau vẫn không quay

đầu lại. Mà anh cũng không nhớ nỗi cô trông như thế nào. Anh bỗng bối rối
và cuống cuồng, giống như chiếc hộp ký ức quý giá bị ai trộm mất, nhưng
anh không sao cướp về được.

Giống như trong chiếc hộp vốn có vô số tấm hình xinh đẹp, nhưng gió

lốc tập kích, ký ức của anh bay khắp bầu trời. Anh sợ hãi vội vã đi bắt,
người đầm đìa mồ hôi, lòng dạ hốt hoảng nhưng không tài nào cứu vãn
được kết cục còn sót lại cũng bị gió thổi đi, sau đó bị nước mưa thấm ướt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.