ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1131

anh kề sát vào gương mặt lạnh như băng của cô, vẫn không nhìn thấy cô…

Ngôn Tố cau mày, cố gắng suy nghĩ, nhưng tất cả hình ảnh đụng vào

nhau vỡ tan tành. Anh cầm chiếc cốc trống không, yên lặng đứng bên cạnh
chiếc bàn đá cẩm thạch, trầm mặc mà lại an tĩnh. Một hồi lâu đặt cốc xuống
bỏ đi.

Trước đêm xuất phát, Ngôn Tố mất ngủ theo thói quen, anh đi một mình

đến phòng sách, ngồi trên xe lăn cạnh đàn piano. Không biết tại sao, anh
bỗng muốn đàn một bản nhạc. Anh không nhớ rõ giai điệu đến từ đâu,
nhưng đánh một hồi mơ hồ nhớ đến tên bản nhạc này là gửi… gửi gì đó?

Ngón tay Ngôn Tố lướt trên phím đàn đen trắng, ngồi dưới ánh trăng

xuyên qua cửa kỉnh màu, khuôn mặt thanh khiết và an tĩnh bỗng vô cùng
đau khổ. Hình như, có một bản dương cầm viết cho cô, là tình yêu đích thực
đời này của anh. Nhưng đến tột cùng cô là ai, ở đâu? Tại sao anh vẫn không
nhớ ra.

Dần dần, ngón tay anh run rẩy, nhưng giai điệu vẫn còn du dương bay

bổng. Trong bản nhạc, anh nhớ ra. Hình như ở hang động dưới đất, trong
ngọn lửa anh ôm chặt cô gái ngã xuống đất, lúc đó lòng anh chỉ có một
niềm tin: “Ái, sống tiếp. Nhất định phải sống tiếp!”

Anh ấn đầu cô vào ngực, cảm xúc ôm cô còn rõ ràng như thế nhưng lúc

cô ngẩng đầu lên, đôi mắt và ý thức của anh lại tan rã. Thế giới của anh trở
nên tối tăm, anh vẫn không thấy được cô.

Bản dương cầm dừng lại đột ngột, tay Ngôn Tố run rẩy kịch liệt, hai

năm qua lang thang tìm kiếm và cố chấp, gần kề như vậy lại không có kết
quả. Trong lòng anh cô đơn cùng cực, như đồng nội mùa thu rậm rạp cỏ dại,
nhất thời nảy sinh nỗi cô quạnh và niềm bi ai vô tận. Đau lòng như trăm
ngàn vết lở loét do nhung nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.