ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1194

Ban nhạc kiểm tra một lượt, cũng kiểm tra đồ của nghệ sĩ saxophone và

violon: “Không phải của chúng tôi.”

Ngôn Tố và Chân Ái cũng không thiếu đồ đạc. Quay người vừa bước đi,

trong đầu Ngôn Tố liền lóe lên một tia sáng. Người đàn ông anh tuấn lên
tàu giữa chừng đã biến mất.

“Anh đến xem thử.” Ngôn Tố vỗ bả vai Chân Ái, lập tức quay lại toa

tàu.

Quả nhiên vali để lại ở chỗ ngồi của người đàn ông, không khóa lại, chỉ

có hai móc khóa. Ngôn Tố đi qua mở móc khóa, định nhấc lên, đúng lúc
thấy Chân Ái đứng ở sân ga bên ngoài, cách tấm thủy tinh lớn, đang lẳng
lặng cười với anh dưới ánh mặt trời. Bé cưng Ngôn thì đang ngồi trên vali
ngước nhìn ba.

Anh cũng cười lại, quay vali qua hướng khác, cái nắp ngăn lại tầm mắt

của Chân Ái. Trong vali đặt một nhạc cụ, nhưng không phải của ban nhạc
vừa rồi. Bởi vì đó là một nhạc cụ cổ điển của Trung Quốc, đàn tỳ bà.

Anh quay đàn tỳ bà lại. Phía sau có một dấu vết vừa mới khắc lên, một

dấu “+”. Nhiều năm trước anh đã nhận được một cây đàn tỳ bà mini bỏ túi
trên bậc thang trường đại học Columbia, phía sau khắc dấu “+” nho nhỏ, là
số bảy theo cách tính toán cổ xưa Tuyên cáo anh sẽ là nạn nhân số bảy
trong vụ án ảo tưởng tính dục. Nhưng, sau khi sáu nạn nhân trước chết, anh
vẫn còn sống. Hôm nay đàn tỳ bà một lần nữa lại xuất hiện. Đàn tỳ bà có ý
nghĩa là: Chết trẻ.

Ngôn Tố vững vàng bỏ đàn tỳ bà lại, đóng vali, nói với nhân viên phục

vụ: “Không phải của tôi.”

Nhân viên phục vụ vò đầu: “Quả nhiên là ban nhạc kia để quên rồi.” Cô

ta ôm lấy vali đuổi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.