“Đúng vậy đấy.” Ngôn Tố cười cợt, “Bởi vì cô ấy nghiêm túc lại chuyên
nghiệp nên không bao giờ giết người.”
Owen nghẹn họng, thở dài đầy thất bại. Con người Ngôn Tố bẩm sinh
rất yêu thích và nghiêm túc trong vấn đề logic.
“Tôi cũng biết bản chất của câu nói này không hề có logic. Nhưng tôi
vẫn tin tưởng cô ấy. Cho dù chuyện cậu nói thật sự xảy ra đi chăng nữa.”
Owen không mảy may do dự, “Tôi cũng phải thực hiện trách nhiệm của tôi,
bất kể gặp phải tình huống gì, bất kể đối phương là ai, tôi vẫn dốc hết sức
bảo vệ cô ấy an toàn, cho dù hy sinh vì nhiệm vụ cũng không tiếc nuối.”
Ngôn Tố im lặng, mím chặt môi. Lúc nhỏ anh sống ở cả Trung Quốc và
Mỹ, hoàn cảnh thường xuyên thay đổi khiến tính tình anh trở nên quái dị,
cô độc và không giỏi giao tiếp, còn bị mẹ lôi đi khám bệnh tự kỷ ba lần bốn
lượt. Nếu như nói anh có bạn bè ở Mỹ, vậy cũng chỉ có mình Owen thôi.
Owen cũng là con lai, bởi vì mẹ bị giết hại nên nuôi chí làm cảnh sát, trở
thành đặc vụ ưu tú nhất. Từ đó đến giờ, lòng tin của anh ấy vẫn luôn kiên
định.
Ngôn Tố nhìn về phía Chân Ái bên kia cửa kính, những người lúc nào
cũng phải ngụy trang thân phận thì niềm tin của họ sẽ là gì?
Jasmine còn đang hỏi: “Có thể hỏi một câu không, tại sao bạn cùng
phòng của cô bị giết mà cô lại chẳng hề buồn bã hay kinh hoàng?”
Chân Ái nhớ đến lời của Ngôn Tố một cách khó hiểu, học theo hỏi
ngược lại: “Nếu cô đã nói có thể hỏi hay không, tại sao tôi vẫn chưa chấp
nhận cô đã hỏi luôn rồi? Cô vốn đã muốn hỏi tại sao ban đầu còn phải hỏi
sự đồng ý của tôi?”
Jasmine sửng sốt, giọng điệu vòng tới vòng lui này sao quen thế nhỉ?