ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 43

lại, im lặng một hồi mới nói tiếp: “Lúc này hình như không nên nói những
lời này.”

Anh lại nhìn trời, hai giây sau: “Ý của tôi là, cô nên đi bệnh viện khám.”

“...”

Có ai dở hơi đến bệnh viện khám bệnh vì sợ lạnh cơ chứ? Chân Ái

nghiễm nhiên không thốt nên lời, sau lưng bỗng có cảm giác ấm áp. Một
khắc sau, bản thân được quấn trong một món đồ ấm áp che chắn gió rét.
Không biết Owen đến đây từ khi nào, cởi áo khoác của anh choàng lên
người Chân Ái.

Chân Ái thấy anh chỉ mặc áo len mỏng, muốn giãy ra nhưng anh lại giữ

chặt cổ áo khoác, cài nút vào, quấn Chân Ái kín mít như chiếc bánh chưng
nhỏ. Anh vỗ vai Chân Ái, cười điềm nhiên: “Người tôi ấm lắm, không sợ
lạnh.”

Lúc nói chuyện, hơi nóng anh thở ra như bông vải bị gió thổi tan. Chân

Ái không từ chối nữa mà cùng với Owen ra chỗ đỗ xe. Đi vài bước mới
phát hiện Ngôn Tố không đi theo, hai người thấy lạ quay đầu lại.

Ngôn Tố vẫn đứng đó, cau mày đăm chiêu nhìn Chân Ái. Bỗng nhiên

anh sải bước về phía Chân Ái, vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ của mình
xuống. Anh đến trước mặt cô rồi dừng lại, quấn khăn quàng cổ dày cộm lên
cổ cô.

Hành động này qua đột ngột, Chân Ái hoàn toàn không kịp phản ứng,

chỉ cảm thấy cổ mình lập tức ấm áp. Đến khi anh gần trong gang tấc, quấn
đến vòng thứ hai, Chân Ái mới lấy lai tinh thần, lui về phía sau theo phản
xạ có điều kiện: “Không cần.”

“Đừng cử động.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.