những tên ngu ngốc mới đoán mò...
Uynxơn giữ thái độ nhũn nhặn của một con chó bị đánh và cố gắng để
không phải là một tên ngu ngốc, để không hề đoán mò tại sao Sôm bước
những bước dài giận dữ trong phòng. Nhưng Sôm đã nhấn chuông gọi
người giúp việc và bảo lấy vali. Uynxơn tin là hợp lý, vậy là có một số việc
cụ thể để suy nghĩ, để suy đoán và để kết luận là thầy đi du lịch.
Cũng hoạt động trí óc đó cho phép anh khẳng định, chắc chắn không
sợ nhầm lẫn.
- Héclốc, anh đi Pari
?
-
Có thể.
-
Và anh đi đến đó để trả lời sự thách thức của Lupanh hơn là yêu cầu
của nam tước Đanhblơvan.
-
Có thể.
-
Tôi sẽ đi cùng anh, Héclốc ạ.
-
Chà chà
! Ông bạn già ơi, Sôm vừa thốt lên vừa ngừng đi, vậy anh
không sợ tay trái sẽ chung số phận như tay phải à
?
- Điều gì xảy ra với tôi cơ
? Anh sẽ ở đấy cơ mà.
-
Tốt lắm, anh là một người táo bạo đấy
! Và chúng ta sẽ thể hiện
cho ngài đó biết ông ta có thể đã sai lầm khi thách thức chúng ta quá sỗ
sàng như vậy. Nhanh lên Uynxơn, và hẹn gặp ở chuyến tàu thứ nhất nhé.
- Thế không đợi những tờ báo mà nam tước nói là sẽ gửi à
?
-
Cần gì
!
- Tôi đánh điện chứ
?
- Vô ích, Arxen Lupanh sẽ nắm được tôi đến. Tôi không để lộ ra.
Uynxơn ạ, lần này phải tiến hành kín đáo.
Buổi chiều, hai người lên tàu ở Đuvrơ. Chuyến đi thật tuyệt vời.
Trong tàu nhanh Cale đi Pari. Sôm ngủ rất say ba tiếng đồng hồ trong khi
Uynxơn gác cẩn thận ở cửa phòng toa và suy ngẫm, mắt nhìn xa xôi.
Sôm tỉnh dậy sung sướng, khoan khoái. Viễn cảnh một cuộc đấu tay
đôi mới với Arxen Lupanh làm y vui sướng và y xoa tay, dáng điệu của một
người hài lòng, chuẩn bị hưởng những niềm vui tràn trề.
- Sắp đỡ tù cẳng rồi! - Uynxơn thốt lên.
Và hắn cũng xoa tay với cùng dáng điệu hài lòng.
Đến ga, Sôm mang áo tơi, và Uynxơn theo sau xách vali - ai mang dồ
nấy, nhanh nhẹn ra cửa.
- Uynxơn này, trời đẹp... Có nắng
! Pari mở hội để đón chúng ta.
-
Đông người quá
!