có che giấu điều dối trá mà sau này việc xem xét kỹ những sự việc sẽ loại
trừ không
?
Nam tước nhắc lại:
- Chiếc cửa đó đóng. Tôi khẳng định là tôi đã thấy cái chốt như tôi đã
cài lúc chiều. Nếu cô đã vào bằng cửa đó như cô đã nói thì phải có một
người nào đó mở cho cô ở bên trong, tức là từ bên trong khuê phòng hay từ
phòng của chúng tôi. Tuy nhiên, không có người nào ở trong hai phòng đó
cả, không có ai ngoài nhà tôi và tôi cả.
Sôm cúi thấp người xuống, lấy hai tay che giấu khuôn mặt đỏ ửng.
Như bất ngờ bị dọi một tia sáng y chói mắt khó chịu. Mọi việc lộ ra trước y
như một quang cảnh tối tăm mà bóng đêm bất chợt vén lên.
Alixơ Đơmun vô tội.
Alixơ Đơmun vô tội. Đó là một sự thật hiển nhiên, rõ ràng và đồng
thời đó cũng là điều giải thích sự lúng túng của y, y cảm thấy ngay từ ngày
đầu khi hướng lời buộc tội khủng khiếp về cô gái. Giờ thì y đã thấy rõ. Y
biết. Một cử chỉ và ngay tức khắc, một bằng cớ không thể bác bỏ, lộ ra với
y.
Y
ngẩng đầu lên và cố làm vẻ tự nhiên, nhìn ngay về phía bà
Đanhblơvan. Mặt bà tái đi một cách lạ lùng. Đôi tay, bà đã cố giấu đi, run
nhè nhẹ.
-
Một giây nữa thôi và bà ấy sẽ tự nói ra, - Sôm nghĩ.
Y
đứng vào giữa hai vợ chồng nam tước với ý đồ mau chóng tách
mối hiểm họa khủng khiếp đang đe dọa hai người do lỗi của bà nam tước.
Nhưng vừa nhìn nam tước, y đã run bắn cả người lên. Cũng sự bộc lộ bất
ngờ như thế đã làm y bàng hoàng thì bây giờ chuyển sang nam tước. Ông
cũng đang nghĩ ngợi rất lung. Ông bắt đầu hiểu. Ông đã thấy
!
Alixơ Đơmun chống đối một cách tuyệt vọng trước sự thật hiển
nhiên.
- Thưa ngài, ngài nói có lý, tôi nhầm..., quả thực tôi đã không lẻn vào
đây. Tôi đã qua phòng trước và sân bằng một chiếc thang.
Cố gắng cao độ của sự hy sinh... Nhưng là sự cố
gắng vô ích
! Giọng
cô lạc hẳn đi. Cô dịu dàng nói ngập ngừng và mắt không còn trong sáng
cũng như cử chỉ không còn chân thật nữa. Nàng cúi đầu, thất bại.
Sự yên lặng trở nên khủng khiếp. Bà Đanhblơvan chờ đợi, mặt tái
mét, ngây người ra vì sợ hãi và lo âu. Nam tước hình như vẫn còn quẫy cựa
như không muốn tin vào sự đổ vỡ hạnh phúc của mình.
Cuối cùng ông lẩm bẩm:
- Nói đi
! Em hãy giải thích đi
!