ARSENE LUPIN ĐỐI ĐẦU HELOC SOM - Trang 142

-

Em không có gì nói với anh, anh yêu ạ, - nàng nói rất nhỏ và nét

mặt đau khổ.

-

Thế thì... cô...

- Cô ấy đã tận tâm... thương yêu... cứu em... và tự buộc tội.
-

Cứu về cái gì

? Về ai

?

- Về người đàn ông đó.
-

Bretxông à

?

- Vâng, hắn đã khống chế em vì những lời đe doạ... Em biết hắn ở nhà

một người bạn gái... và em đã dại dột nghe hắn... Ôi

! Không gì khiến anh

có thể tha thứ được... tuy nhiên em đã viết hai bức thư... những lá thư mà
anh sẽ thấy... Em đã chuộc lại chúng... anh biết tại sao... ôi

! Hãy thương

em... em đã khóc nhiều

!

- Em

! Em à

! Suydan

!

Ông giơ nắm đấm lên, sẵn sàng đánh, sẵn sàng giết nàng. Nhưng tay

ông rơi xuống và, ông lại lẩm bẩm.

- "Em, Suydan

!... Em

!... liệu có thể

!...”

Bằng giọng ngập ngừng, bà kể lại câu chuyện vô vị, thê thảm, sự thức

tỉnh kinh hoàng trước nhục nhã của con người, những điều hối hận hoảng
hốt, đồng thời bà cũng nói về đạo đức đáng phục của Alixơ. Cô đoán được
sự thất vọng của chủ mình, đã gợi để bà tự bộc bạch, đã viết cho Lupanh và
tổ chức câu chuyện ăn trộm để cứu chủ ra khỏi nanh vuốt của Bretxông.

- Em, Suydan, em, - ông Đanhblơvan nhắc lại, người cúi gập xuống,

sửng sốt... - Làm sao em lại có thể...?

Buổi chiều ngày hôm đó, tàu máy Vinlơ Đơ Lôngđrơ chạy tuyến

đường giữa Cale và Đuyrơ, trôi từ từ trên làn nước lặng lờ. Đêm tối đen và
yên tĩnh. Những đám mây yên bình lộ ra trên tàu và xung quanh những vạt
sương mù ngăn cách tàu với khoảng không bao la mà ở đó tràn ra ánh bạc
của trăng và các vì sao.

Phần lớn hành khách đã về ngăn riêng và phòng khách. Tuy nhiên

một vài người dũng cảm hơn đi dạo trên boong hay thiu thiu ngủ trong lòng
ghế xích đu và đắp chăn dầy. Đây đó người ta thấy những đốm xì gà và
vẳng lên tiếng thì thào cùng tiếng gió nhẹ trong sự yên lặng trang nghiêm.

Một trong những hành khách đều bước đi dạo dọc theo bao lơn tàu,

dừng lại gần một người đang nằm dài trên một chiếc ghế, quan sát và khi
người đó khẽ cử động, y hỏi:

- Tôi tưởng là cô ngủ, cô Alixơ.
-

Không, không, ông Sôm ạ, tôi không buồn ngủ. Tôi suy nghĩ.

-

Về cái gì ? Có quá tò mò khi hỏi cô điều đó không

?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.