- Tôi nghĩ về bà Đanhblơvan. Bà ấy chắc phải buồn lắm
! Đời bà ấy
thế là hết.
- Đâu, đâu có, - y hăng hái nói. - Điều sai lầm của bà ấy không phải là
điều người ta không thể tha thứ được. Ngài Đanhblơvan sẽ quên đi sự yếu
đuối ấy. Khi tôi và cô ra đi ông ấy đã đối xử với bà vợ đỡ khắt khe rồi.
- Cũng có thể... nhưng quên đi thì cũng còn lâu... và bà ấy đau khổ...
-
Cô quý bà ấy lắm nhỉ.
-
Vâng. Chính điều đó đã tạo cho tôi nhiều sức
mạnh để cười khi tôi
run lên vì sợ, để nhìn thẳng vào ông khi tôi muốn tránh mắt ông.
- Và cô có thấy bất hạnh khi rời xa bà ấy không
?
-
Rất bất hạnh. Tôi không còn cha mẹ, bạn bè gì... Tôi chỉ có bà ấy
thôi.
-
Cô sẽ có nhiều bạn bè - Thám tử Anh nói - vì nỗi buồn này làm cô
bị xáo trộn, tôi hứa với cô điều đó... tôi có nhiều quan hệ... nhiều ảnh
hưởng... tôi cam đoan là cô sẽ không hối tiếc về vị trí của cô.
-
Cũng có thể, nhưng bà Đanhblơvan sẽ không có ở đó.
Họ không trao đổi thêm nữa. Héclốc Sôm đi hai ba lần vòng quanh
boong rồi quay lại ngồi gần cô bạn đồng hành. Màn sương đã tan và những
đám mây như tách ra khỏi bầu trời. Những vì sao nhấp nháy.
Sôm lấy chiếc tẩu ở túi áo choàng ra, nhồi thuốc và đánh liên tiếp bốn
que diêm mà không châm được tẩu. Vì hết diêm, y đứng lên và nói với một
ông ngồi gần đấy:
- Thưa ngài, ngài có lửa không ạ
?
Ông đó lấy ra một bao diêm chịu gió và đánh. Một đốm lửa loé lên
ngay. Sôm nhận ra Arxen Lupanh qua ánh lửa.
Nếu thám tử Anh không khẽ cử động, hơi lùi
một chút, Lupanh có
thể đặt giả thiết là y đã biết chàng có mặt trên tàu nhưng tên này đã tự chủ
được và tự nhiên biết bao, chìa tay ra trước đối phương của mình.
- Mạnh khoẻ luôn chứ ông Lupanh
?
-
Hoan hô
! - Lupanh tự chủ được thốt lên lời reo.
- Hoan hô à
?... Tại sao
?
-
Như thế nào, tại sao à
? Ngài thấy tôi lại xuất hiện như một bóng
ma trước ngài, sau khi ngài đã chứng kiến tôi lộn xuống sông Xen - và phớt
tỉnh, một sự phớt tỉnh kỳ lạ tôi cho là đặc biệt Anh, ngài chẳng hề có một cử
chỉ sửng sốt, chẳng hề có một lời nói hốt hoảng
! Quả thật, tôi xin nhắc lại,
hoan hô, thật là đáng khen
!
- Không đáng khen gì cả. Tôi thấy rõ là ông tự lao xuống khỏi thuyền
theo cách của ông và ông không bị trúng đạn của tên cảnh sát.