- Thưa bà, tôi xin ghi nhớ lời của bà. Vấn đề đặt ra là chính bà Đơ
Rêan đã đề cập tới viên kim cương xanh đầu tiên và đã xui bà mua nó.
- Tuy nhiên... bà bạn của tôi không thể...
-
Xin lỗi
! Xin lỗi
! Bà Đơ Rêan chỉ là một người bạn tình cờ chứ
không phải thân thiết như báo chí đã đăng mà ta có thể không đặt vấn đề
nghi ngờ. Bà mới quen biết bà ta từ mùa đông vừa rồi. Vả lại, tôi có thể
chứng minh tất cả những gì bà ấy kể về quá khứ, về những mối quan hệ
riêng tư hoàn toàn là giả dối, rằng trước khi có sự quen biết giữa bà và bà ấy
thì không có ai tên là Blansơ Đơ Rêan và hiện giờ cũng chẳng có cái con
người mang tên ấy.
- Thưa ông, rồi sao nữa ạ ?
- Rồi... sao... nữa ấy à
? Ganimar gật gù nói.
- Vâng, tất cả câu chuyện này kỳ lạ thật, nhưng nó ăn nhập gì với
trường hợp của chúng ta
? Nếu như bà Đơ Rêan lấy cái nhẫn, điều này
hoàn toàn không có chứng cớ, thì tại sao đã lấy lại đem giúi vào trong bột
xà phòng chải răng
của ông Blaikhen làm gì
? Mà cùng kỳ quái thật, thật
mất công lấy được viên kim cương xanh thì giữ lấy chứ lại
! Đấy, ông thử
giải đáp xem nào
?
- Tôi thì tôi chịu
! Phải chờ bà Đơ Rêan trả lời.
- Ơ ! như vậy là vẫn có bà Đơ Rêan à
?
- Vâng, có... mà là không rõ ! Đại để thế này: cách đây ba bốn hôm,
tôi đọc thấy ở
đầu mục
danh sách những khách lạ đăng trên một tờ báo
hàng ngày ở Tơruvin: "Khách sạn Bôrivagiơ: Bà Đơ Rêan v.v...". Các vị
hiểu chứ, ngay chiều tối hôm ấy, tôi đã có mặt ở Tơruvin và chất vấn ông
chủ khách sạn Bôrivagiơ. Qua dấu hiệu nhận dạng và một số dấu hiệu khác
mà tôi đã thu thập được thì bà Đơ Rêan này đúng là người tôi đang tìm.
Nhưng bà ta đã rời khách sạn và để lại địa chỉ ở số nhà 3 phố Côlidê - Pari.
Hôm kia tôi tìm đến địa chỉ này và được biết là chỉ có một bà tên là Rêan
không thôi chứ chẳng có "đờ" có "điếc" gì cả. Bà Rêan ở lầu hai, làm nghề
môi giới kim cương, hay đi vắng luôn. Bà ta vừa mới đi về tối hôm trước.
Hôm qua dưới một tên giả, tôi đến gõ cửa nhà bà ta, tự giới thiệu là một
người trung gian muốn mách giùm bà với mấy khách hàng cần mua đá quý.
Trong cái ápphe
đầu tiên này, chúng tôi hẹn gặp nhau ở
đây.
- Sao
? Ông hẹn gặp bà ta ở phòng trà Nhật Bản này à
?
- Vâng, năm giờ rưỡi chiều hôm nay.
- Ông có chắc không
?
- Có chắc đúng là bà Đơ Rêan, khách quý của lâu đài Đơ Crôgiông
bên sông Xen không ấy à
? Tôi có bằng chứng không cãi được. Nhưng...