thân tôi, trong khi anh còn đang ngủ say sưa tôi đã thăm thú từ nóc tới hầm
rượu của toà biệt thự này. Ông bạn Uynxơn thân mến ơi, Arxen Lupanh
không phải là con mồi chúng ta thường quen săn đâu. Hắn không để sót một
cái gì bao giờ
!
Tới mười một giờ, Héclốc Sôm và Uynxơn được giải thoát... và được
điệu về bót cảnh sát gần nhất. Ở đây, sau khi nghiêm khắc chất vấn, ông
cẩm tỏ ra quan tâm tới hai vị khách nước ngoài một cách hết sức trìu mến.
Ông bực tức nói:
- Thưa các ông, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện vừa qua. Chắc các ông
sẽ rõ quan niệm đáng buồn về lòng mến khách của người Pháp. Lạy Chúa
!
Đêm qua chắc các ông rét và khổ lắm
! Chà, thằng cha Lupanh này đoảng
quá
!
Một chiếc xe hơi đưa họ về tận khách sạn Êlidê Palaxd. Uynxơn vào
bàn giấy hỏi chìa khoá phòng. Sau khi tìm tòi một hồi, người phục vụ khách
sạn ngạc nhiên nói:
- Dạ thưa ông, căn phòng ấy ông đã thôi thuê rồi ạ
!
- Tôi à
? Sao lại thế
?
- Dạ, qua bức thư mà bạn ông đưa cho khách sạn chúng tôi sáng nay.
- Bạn nào của tôi
?
- Cái ông đưa cho chúng tôi bức thư của ông ấy ạ... Thưa ông, danh
thiếp của ông còn kèm theo với thư đây.
Uynxơn cầm lấy bức thư và tấm danh thiếp: thiếp và chữ viết trong
thư đúng là của Uynxơn
!
- Lạy Chúa tôi
! - Uynxơn thốt lên, - hắn lại chơi khăm ta tiếp một vố
nữa đây
! Thế còn hành lý của tôi đâu
?
- Dạ, bạn của ông đã mang đi cả rồi ạ
!
- Ôi, thế anh đã trao hết cho người ta à
?
- Vâng, vì tấm danh thiếp của ông đã cho phép chúng tôi.
- Ờ
! Đúng vậy
!... Đúng vậy
!
Hai người bước đi lang thang trên đường phố Săng Êlidê, im lặng,
chậm chạp. Ánh nắng đẹp của mùa thu chan hoà đại lộ. Không khí dịu và
nhẹ.
Tới bồn tròn ngã sáu, Héclốc châm tẩu thuốc rồi rảo bước. Uynxơn
sải chân đi theo:
- Anh Héclốc Sôm này, tôi chẳng hiểu anh ra sao cả. Sao anh lại có
thể bình thản đến thế nhỉ. Người ta lỡm anh. Người ta vờn anh như mèo vờn
chuột... Mà anh thì cứ câm như hến ấy
!
Héclốc Sôm dừng lại và nói: