- Anh Uynxơn, tôi đang nghĩ tới tấm danh thiếp của anh.
- Sao kia
?
- Anh có biết chúng ta đã chạm trán với một con người như thế nào
không
? Biết thế nào cũng phải đọ sức với chúng ta, hắn đã "tầm" được
mẫu chữ của anh và của tôi, luôn có sẵn trong ví một vài tấm danh thiếp của
anh. Anh nghĩ mà xem, tất cả những cái đó nói lên sự thận trọng, ý chí sáng
suốt, phương pháp và tổ chức
!
- Nghĩa là thế nào
?
- Uynxơn thân mến, thế nghĩa là
để
đánh bại được một kẻ
thù vũ
trang ghê gớm
như thế, chuẩn bị chu đáo và tuyệt diệu như thế phải là...
phải là tôi
! Và như anh thấy đấy, Héclốc Sôm nói, - vạn sự khởi đầu nan
mà
!
Tới sáu giờ, tờ báo Echo de
France ra buổi chiều đăng một mục nhỏ:
"Sáng hôm nay
ông Tênar, chánh cẩm quận
XVI, đã giải thoát cho
các ông Héclốc
Sôm và Uynxơn, bị Arxen Lupanh cẩn thận nhốt trong biệt
thự của cố nam tước
Hôtơrếch. Hai ông đã phải trải qua một đêm tuyệt vời
trên sàn gác. Ngoài ra, hai ông còn bị nẫng mất
vali và
đã
phát đơn khiếu
nại Arxen Lupanh.
Lần này Arxen Lupanh đành lòng cho họ một bài học nho nhỏ và
mong rằng họ đừng bắt buộc
chàng phải đối xử tệ hơn".
- Hừ
! - Héclốc Sôm vò nhàu tờ báo. - Đúng là
trò trẻ con
! Tôi chỉ
cho Lupanh mỗi một điều là...hắn quá thiên về những trò con nít
! Đối với
hắn,
dư luận trên hết
! Trong con người hắn, toàn một
chất ranh ma láu
lỉnh
!
- Anh Héclốc Sôm này, anh vẫn bình thản như vậy sao
?
- Có gì đâu anh, Héclốc cố nuốt giận nói, nổi
cáu mà làm gì cơ chứ
!
TÔI TIN CHẮC SẼ
GIÀNH
ĐƯỢC
THẮNG LỢI CUỐI CÙNG.