lình quên bẵng ông bạn đang mong chờ một ly nước mát, Héclốc Sôm bước
nhanh ra cửa.
***
- Tôi hỏi ông Đêtănggiơ.
Người gia nhân ra mở cổng biệt thự - một tòa biệt thự tráng lệ nằm ở
góc quảng trường Malexép và phố Môngdananh. Hắn khinh bỉ nhìn kẻ lạ từ
đầu đến chân. Khi trông thấy người dân thường tóc hoa râm, râu ria lởm
chởm với tấm áo rơđanhgốt dài màu đen không lấy gì làm sạch sẽ cho lắm
bó lấy một cơ thể kỳ dị mà thiên nhiên đã đặc biệt bỏ rơi, hắn liền đáp:
- Ông Đêtănggiơ có nhà hoặc đi vắng, cái đó còn tuỳ. Ngài có danh
thiếp không?
Ngươi lạ mặt không có danh thiếp nhưng lại có thư giới thiệu. Người
gia nhân bắt buộc phải trình bức thư ấy lên ông Đêtănggiơ, ông chủ liền ra
lệnh đưa người mới đến lên gặp ông.
Người lạ mặt được dẫn vào một căn phòng đình tròn rộng mênh mông
chiếm một chái của biệt thự, quanh tường đầy những sách. Kiến trúc sư nói:
- Ông là Xtíchman.
-
Thưa ông, vâng.
-
Người thư ký của tôi báo là bị ốm và có giới thiệu ông đến đây thay
ông ta tiếp tục lập thư mục theo sự hướng dẫn của tôi, đặc biệt là thư mục
những cuốn sách tiếng Đức. Ông quen làm những công việc này chứ
?
- Dạ thưa ông, rất quen ạ
! - Ông Xtíchman đáp, đặc giọng người
Đức.
Với những điều kiện ấy, hợp đồng được ký kết mau chóng. Và ông
Đêtănggiơ bắt tay ngay vào công việc với người thư ký mới.
Héclốc Sôm đã kiếm được việc làm ấy.
Để đánh lạc hướng Arxen Lupanh và để lọt được vào biệt thự của
kiến trúc sư Luxiêng.
Đêtănggiơ đang ở với con gái của ông là Clôtiđơ, nhà thám tử đại tài
đành chịu nhảy vào thế
giới xa lạ, tích luỹ mưu mẹo, và dưới những cái tên
khác nhau, thu hút về mình những thiện ý cùng những lời tâm sự của rất
nhiều người. Tóm lại trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ, y đã phải trải qua
những giờ phút phức tạp nhất của cuộc đời.
Qua điều tra, y đã nắm được điều này: sức khoẻ của ông Đêtănggiơ
ngày càng tồi tệ, ông ham nghỉ ngơi. Ông đã thôi không làm việc và lui về
sống giữa những cuốn sách về kiến trúc mà ông đã thu thập được. Ngoài