nữ sao mà âu yếm đến thế, xót thương đến
thế. Họ không nhúc nhích. Một
sự yên lặng dịu ngọt quyện họ vào nhau và những giọt lệ cứ vơi dần đi.
- Anh những muốn làm cho em sung sướng
! - Chàng thì thầm.
- Em vẫn sung sướng
!
-
Không, em đang khóc đấy thôi. Những giọt nước mắt của em làm
anh buồn, Clôtiđơ ạ
!
Dù sao nàng vẫn lắng nghe, buông mình theo giọng nói mơn trớn ấy,
lòng háo hức hy vọng và hạnh phúc. Một nụ cười làm khuôn mặt của nàng
dịu đi, nhưng vẫn là một nụ cười u buồn. Chàng van vỉ:
- Em đừng buồn nữa Clôtiđơ ạ
! Em không được buồn, không có
quyền buồn
!
Nàng chìa đôi bàn tay trắng muốt, nhỏ nhắn và mềm mại ra, rồi
nghiêm trang nói với chàng:
-
Chừng nào những bàn tay này còn là bàn tay của em, anh Maxim,
em vẫn buồn
!
-
Nhưng tại sao mới được chứ
?
- Tại vì những bàn tay này đã giết người
!
Maxim kêu lên:
-
Em im đi
! Em đừng nghĩ tới điều ấy nữa... Quá khứ chết rồi, quá
khứ không tính đến nữa
!
Chàng nâng hôn đôi bàn tay thon thả, nhợt nhạt. Nàng nhìn chàng với
một nụ cười trong sáng
hơn, như mỗi cái hôn đã xoá bớt đi được một chút
của quá khứ khủng khiếp.
- Anh cần phải yêu em, anh Maxim ạ
! - Nàng thủ thỉ. - Anh cần phải
yêu em vì không một phụ nữ nào yêu anh hơn em đâu. Để làm anh vui lòng
em đã hành động, và còn hành động nữa, không phải chỉ theo mệnh lệnh mà
còn theo sự ham muốn sâu kín của anh nữa kia. Em thực hiện những hành
động mà tất cả bản năng và lương tâm của em phẫn nộ, nhưng em không
sao cưỡng lại được... Tất cả hành vi của em, em đã làm một cách máy móc,
bởi vì nó có ích cho anh và bởi anh muốn thế... Mai đây, và mãi mãi em vẫn
sẵn sàng
!
Chàng cay đắng nói:
- Ôi
! Clôtiđơ, tại sao anh lại lôi kéo em vào cuộc đời phiêu lưu của
anh làm gì nhỉ
? Đáng nhẽ anh nên giữ nguyên là chàng Maxim Bécmông
yêu dấu của em cách đây năm năm, đừng lộ cho em biết con người khác của
anh có phải hơn không
?
Nàng thì thào rất khẽ:
- Em cũng rất yêu con người khác ấy. Em không ân hận chút nào cả.